Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2022

VẼ LẠI MÌNH

 



 mai em vẽ lại mình

Mày cong...

                Môi mọng nhen tình rêu phong

Ngày mai em gỡ lập đông

Cho thu đưa nắng vào trong biển tình


Ngày mai em phải lung linh

Bỏ quên mình đã lặng thinh lâu rồi

Mặc đời có bạc như vôi

Thì em phải chuốc thân tôi gọn gàng


Vui buồn cũng có thời gian 

Cớ sao em để nhan tàn sắc phai?

Em không còn biết tôi  ai?

Khi em khóc mắt tôi cay lệ nhòa


Ngày mai em vẽ mắt to

Để tôi được thấy ai hò ru êm

Ngày mai ngắm nguyệt trước thềm

Lung linh huyền ảo ai tìm về em?


Hồng Duyên

NHÂN ĐỐI LẬP

 



Em hai người...

                    Trong thơ và đời thực

Với ngôn từ thơm phức mùi nước hoa

Đó là thơ ca!

Vừa lãng mạn vừa thiết tha trìu mến


Nghĩa thực đời miệng em như mệnh lệnh

Khô cằn...

             Không sến súa bâng quơ

Không ủy mị như bài thơ sáu tám

Không mơ màng chìm lãng trong đám mây trôi


Có ai biết em ngồi se chỉ mộng

Nhớ nhung về cái khoảng trống mông lung

Họ tưởng đấy...!

                    Em....!

                            Tùng bách.... giỏi che đậy

Mạnh mẽ giữa đời hồn run rẩy phủ đông


Hai con người trong em cũng về con số không

Cô đơn giữa cánh đồng lộng gió

Cho dù cái đăng hay cái đó....

                              Tất cả cũng chỉ là bản vẽ có đầu tư


Hồng Duyên

VĂN TẾ ĐẠI DỊCH 2021

 


Đất nước ôi!

Dâng trào nước mắt

Đồng bào ơi! 

Mất mát quá đau lòng


Mới ngày nào trên đường xe theo dòng tấp nập

Chợ đông người 

Phố xá dìu dập bán buôn

Tiếng nói cười đối đáp của tiểu thương

Tiếng gọi í ới của khách thập phương mời mọc

Bỗng dưng  vắng lặng nghe mùi chết chóc


Giờ đứng giữa thành phố gọi thảm khốc

Chẳng một tiếng trả lời

Im phăng phắc...

Như nhịp đời dừng lại


Trời hỡi!

Hình ảnh thân cò lặn lội

Còn đâu nữa dõi bóng cùng sao đêm?

Ngày gánh nắng mồ hôi thấp thỏm

Sợ mưa chiều chẳng có gạo nhóm nồi cơm


Xót dạ này!

Đau đớn từng cơn

Dân mình ơiiiiiii 

Hàng phố vắng lặng

Vẫn không tiếng trả lời im ắng não lòng thêm


COVID về rồi! 

Miền đất hứa uất ức bao nỗi niềm

Cha mẹ già gọi tìm con tha thiết

Các em nhỏ tuyệt vọng giữa ngôi nhà hoang

Hủ tro cốt xếp hàng một góc

Con run rẩy giữa cô độc tứ bề


Đất nước ơi!

Dân mình khổ quá

Tiếng nói cười giao đãi buổi chợ trưa

Giọt cafe tí tách say sưa trò chuyện 

Hay mâm cơm gia đình mỗi người một câu huyên thuyên 

Còn đâu nữa?

Xếp riêng vào kỷ niệm


Đại dịch làm đời bất biến

Con cúi đầu tiển cha mẹ chẳng khói nhang

Không hòm rương, kèn trống rình rang 

Đã có đất nước để tang cùng dân chúng


Kết thúc đời người mua gánh bán bưng

Khép lại một vầng hào quang mới bừng chớm nở

Hay xong rồi một kiếp cơm hàng cháo chợ

Người nghèo...

Kẻ giàu....

Lại trở về từ chỗ ra đi


Một nén nhang tâm quỳ....

Thành kính thắp cho cả thiên hạ

Người chẳng may bệnh...gục ngã...

Mong hồn thông thả vãng sanh cực lạc 

Người xả thân vì đại dịch mất mát...

Hãy an nghỉ....

Xin được gọi các anh chị như " Hịch Tướng Sĩ" 

Vì nước quên mình

Vì nhân dân chẳng ngại hi sinh.


Hồng Duyên 

SORRY

 



Trót mất anh rồi giờ mới hiểu

Tùy duyên !

Chúng ta cũng đã thiếu nhau

Đại dương cách trở  đường tàu không có

Em ngây người ai đó đã có bay về đâu?


Ừ thì con sóng bạc đầu con sóng vỗ

Anh có bến đỗ....

                        Em tạm gọi là an yên

Phút chao lòng con nước lật thuyền

Em nhìn biển cả thầm tiếc duyên mình không tụ


Anh bên ấy có biết bên này vầng vũ...

Một mình em chông chênh không rể bám trụ

Vẫn cười thầm....

                          Biết bao giờ mới đủ yêu thương? 


Em vẫn vậy!

Chưa từng lười gương lược

Điểm trang mình bằng đôi mắt ướt trong đêm

Giận em không? 

Vô tư quá  nên chìm sâu ảo ảnh

Nếu có về cho em xin chút " rảnh" thời gian. 


Hồng Duyên

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2022

GIÁ NHƯ

 

Đâu cần anh nói yêu em

Như com chim én đi tìm tình thương

Như con sáo nọ lạc đường

Trúng tên nằm vẫy trước gương tượng đài


Đâu cần anh nói rằng say

Đời là chiếc ghế không ngai tạm thời

Dòng sông mấy ngả chơi vơi

Trên nguồn thác nước hợt hời bay ngang


Đâu cần anh đến mới sang

Nụ cười chúm chím cũng ngàn người ngây

Anh đừng rót những lời hay

Mưa không thấm đất đêm dài ngẩn ngơ 


Đừng qua....

                  Em hỏng có chờ

Sông thu nước bạc lững lơ con thuyền

Em anh phận bạc kém duyên

Giá anh đừng đến muộn phiền không vây.


Hồng Duyên

GÁC NHỎ ĐÊM THU

 


Gác nhỏ đêm buồn lạnh buốt tôi

Trăng non gió khuyết bạc như vôi

Chìm sâu đáy nước ai người vớt

Lặng lẽ choàng chăn gậm nhấm....

                                . .. ..tôi


Đã biết tình đời huyễn hoặc thôi

Lòng riêng bám rể cứ lên chồi

Ươm gì vụn vỡ tim tôi đó

Ngẩn mặt cười mình kiếp lẽ loi


Bóng ngã hoàng hôn đã tách đôi

Mình ta đứng đó nhạt màu môi

Van mình chớ khóc mùa thương dỗi

Lữ khách ơi người có nhớ tôi


Thu tàn mấy bận chuyển giao mùa

Kỷ niệm còn đây chẳng bán mua

Nửa giấc mơ màng trong mộng ảo

Dời chân dạo bước đã già nua


Bao giờ bậu đã trở nên thừa

Sáo quá đau lòng mắc võng đưa

Tuyết phủ khuê phòng không kẻ ngắm

Ngồi buồn lại hỏi nhớ ta chưa?


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

ANH CÒN CÓ EM

 



Gío lay động lòng bỗng dưng chợt thức

Mùa thu buồn náo nức kiếm người thương

Lá vàng rơi sột soạt  quãng tình trường

Em hốt nắng rải theo đường anh tới


Chiếc áo cũ em giặt phơi ngày mới

Giọt nước rơi khắc khoải cánh hoa chờ

Bóng dáng ai cũng hòa quyện hồn thơ

Thu thổn thức từng giờ ngồi mơ ước


Từ độ ấy

Anh đi

Xếp gương lược

Từng âm vần thiếu lả lướt để trao

Em đã mơ

Từng mơ giấc ngọt ngào

Vòng tay ấm mang đậm màu thương nhớ


Trách tạo hóa cách ngăn mình dang dở

Con đò tình chở bao khối đau thương

Vết xước này để dành đó soi gương

Để tưởng nhớ con đường chia lối mộng


Thu vội đến trong em còn lỗ hỏng

Mùa đã rơi chưa đóng được cửa sầu

Tình em giờ anh giấu  tận nơi đâu

Hay đã quệt miếng trầu trao người khác?


Hồng Duyên

EM GIỌT NƯỚC

 



Em giọt nước nghe hơi cay mằn mặn

Nước  chung tình lẳng lặng với niềm riêng

Nếu như anh với giọt nước hữu duyên

Sao có thể bứt dây thuyền chèo chống


Em giọt nước không từ mưa cô đọng

Chưa nắng nào làm mỏng giọt yêu thương

Em đâu là giọt nước của hơi sương

Sao có thể rãnh mương đành chia cách


Em giọt nước chảy hoài riêng một mạch

Khe tim anh có ngõ ngách tình em

Bến thơ xưa có chung một nỗi niềm

Mặc ai cắt  em tìm kim khâu lại


Mưa nhỏ giọt khiến hồn em tê tái

Nhớ về anh nhẫn nại với cuộc đời

Giọt nước em không thường chạy rong chơi

Nên khắc khổ chưa chịu rời  nửa bước


Em sẽ mãi

Mãi mãi là giọt nước

Từng giọt rơi từ vết xước trái tim


Hồng Duyên

THÁNG TÁM BUỒN

 



Tháng tám không anh mưa mùa giăng lối

Đêm hẹn hò nhịp cầu nối  ai sang

Mình em ôm con chữ ngắm gió ngàn

Hoa mắc cỡ đan tay cùng kỷ niệm


Anh có mộng về vườn hoa màu tím

Có thương người ngồi đếm bước thu sang

Có nhớ ai cùng dệt mộng lỡ làng

Hay nước lớn vội vàng trôi vô định


Mưa tháng tám có bao giờ toan  tính

Lất phất hoài không tĩnh lặng một giây

Giọt chảy dài rồi giọt ngã giọt bay

Anh có thấu cho lòng này thương nhớ


Em im lặng đêm từng đêm trăn trở

Tháng tám buồn ai sở được sợi tơ

Nước mắt em nuốt ngược đến bao giờ

Ngắm cuộc sống bằng vần thơ vô cảm


Hồng Duyên

CUỐI TRỜI NHỚ THƯƠNG

 



Thủy chung em gối tay chàng

Nặng thương luyến ái bạt ngàn nhớ mong

Dã tràng xe cát biển đông

Em nơi biển bắc dõi trông tin chàng


Hoa thơm cất giữ tình lang

Mơ ôm gối mộng cung đàn ru êm

Thoảng đưa một khoảng trời đêm

Tiếng con sáo sậu nặng niềm tình quân


Mưa đêm một khúc lưng chừng

Cung đàn lỗi nhịp xin đừng so dây

Dù cho biển bắc trời tây

Cung tơ để sẵn trời mây hòa dùm


Nửa đêm gió lạnh mưa chùm

Giữ hoài một khối tình câm thế này

Thoảng nghe vó ngựa sang đây

Chàng ơi thiếp đợi cái ngày uyên ương.


Hoatim

ĐỂ XEM

 


Mùa thương thức dậy tìm về

Em ra nhóm bếp gần kề vai anh

Lời yêu nhuộm thắm trầu xanh

Vôi nồng chan chứa kết thành uyên ương


Một mai én nhạn đôi đường

Cũng còn chỉ thắm kết vương vạt tình

Vai em cõng hết bình minh

Lòng anh cho cả muôn nghìn dấu yêu


Dẫu xa cũng nhớ thương nhiều

Khó lòng phai nhạt những chiều nhớ mong

Bài thơ đã kết tâm đồng

Trăm năm giữ vẹn “yêu chồng” mà thôi


Đừng để cơn gió mồ côi

Làm cho trăng khóc nguyệt ngồi sầu tư

Dẫu ai lắm chuyện nên hư

Sắt son vẫn giữ một từ YÊU anh


Đừng để bão cuốn trầu xanh

Nước dâng ướt đẫm cau dành ươm duyên

Đi đâu cũng nhớ giữ thuyền

Đừng ai cấm bến cột niềng đò em.


Để dành cho thế gian xem

Đêm nằm chặc lưỡi sao thèm trầu cau…??


Hồng Duyên 

HÃY VỀ VỚI NHAU

 



Hôm qua em bổ trái cau

Mời anh với mẹ quệt vào chút vôi

Anh nhìn dạ em luyến thôi

Đỏ ừng đôi má hồng môi xuân thì


Liếc anh em cười mím chi

Mẹ bảo con gái nhu mì chút con

Tình xuân búi tóc vàng son

Tình anh chở hết trầu non đầu mùa


Cho dù cách trở trăng thưa

Trầu kia vẫn thắm cau xưa vẫn nồng

Hòa chung một khối tình trong

Duyên trần chín trái tơ hồng đợi nhau


Hoatim

THƯƠNG TỚI NGÀN SAU

 



Ngàn sau em sánh bên chàng

Duyên nồng bén rễ điệu đàng hay ghê

Trùng dương một ánh trăng thề

Em chàng một giấc say kề duyên yêu


Hoàng hôn ngả xế bóng chiều 

Soi trăng thấy dáng mình yêu với nàng

Ngàn năm chung mộng tình lang

Bạc đầu con sóng ôm ngàn nhớ thương


Chàng ơi mộng ấy soi gương 

Dù cho cách trở đôi đường cũng yêu

Một mai nắng sớm mưa chiều

Gìn lòng sắt đá nhạn kêu bạn tình


Một mai tóc trắng xinh xinh 

Một trăm tuổi nữa duyên mình sắt son

Mặc cho đá núi có mòn

Tình trăng với gió mãi còn luyến thương


Hoatim

GIỮ GÌN YÊU THƯƠNG

 


Gặp anh em mỉm môi cười

Chàng ơi chầm chậm luyến mười cái duyên

Đúng rồi em phận thuyền quyên

Nhưng yêu ai đó nên hiền ngây ngô


Dẫu cho sóng biển hải hồ 

Thuyền em lướt gió sóng xô không màng 

Trầu ơi hãy đến mời chàng 

Cho cau bén gót hồng nhan yêu người 


Hỏi anh anh chỉ mỉm cười 

Thì em cứ quệt cho tươi lá trầu 

Em về thức suốt canh thâu 

Ngẩn ngơ áo mới bạc đầu không xa 


Em thầm cảm ơn trời già 

Khéo se đúng mối hòa ca ân tình 

Chàng ơi chắc dạ đinh ninh 

Quạt nồng ấp lạnh chung tình nhé anh.


Hoatim

CẢM ƠN TÌNH CHUNG

 



Mỗi đêm em thắp đèn trời

Cầu cho duyên nợ trọn đời bên nhau 

Gió đưa lấp lánh đèn màu 

Tình đây với đó ngàn sau không dời 


Trăng buồn rủ bạn sang chơi 

Lắc đầu em bảo gió hời hổng cho 

Thương anh em cắm một đò 

Tròng trành sóng cả chớ đo tấc lòng 


Đêm buồn gối lẻ ở không 

Con nhạn nó trách đạo đồng làm chi 

Mím môi em lại cười khì 

Yêu chồng em phải giữ uy cho chàng 


Du dương mấy phím tơ đàn 

Ngân câu hẹn ước tình lang em chờ 

Mượn gió gửi chút tình thơ 

Gìn lòng chung thủy khúc mơ tao phùng. 


Hoatim

GIỮ HƯƠNG

 



Trầm hương em cất một nhà

Mạ xanh để đó lụa là giấu luôn 

Khi nào nắng tụ mưa nguồn 

Làm duyên phận gái với buồng cau xanh 


Chợ đông một thúng cam sành 

Lắc đầu em nói thua anh ở nhà 

Trai hùng giữa chợ đông ba 

Thẹn thùng em nói chồng ta thân phàm 


Đàn ông giữa chợ không ham 

Tùng quân em đó tứ tam em gìn 

Mặc đời dùi dập hoa xinh 

Cam lòng phận gái yêu mình mình ơi 


Một mai mưa gió cùng trời 

Cột nhà có ngã khó dời tình ta 

Cau non em chở một phà

Trầu xanh em đựng chẳng già yêu thương. 


Hoatim

ĐỢI ANH VỀ

 



Đợi anh đem đến rổ trầu

Quệt cho vôi thắm, bắc cầu nợ duyên

Anh ơi lỡ kiếp thuyền quyên

Ôm trăng đợi gió giấc chìm trong mơ


Ngàn năm em vẫn cứ chờ

Người nơi viễn xứ tiếng thơ chung tình

Trời tây anh hãy vững tin

Một lời nguyện ước nghìn năm không dời


Nhạn buồn nhạn gọi mình ơi

Bôn ba đất khách rã rời đôi chân

Đợi anh xin hãy một lần

Trăm năm tóc bạc tim gần bên em


Hoàng hôn chiếu xuống bóng thềm

Tình lang ơi hỡi hãy têm trầu vàng

Tình em quyện khối tim chàng

Cho hai nỗi nhớ buộc ràng thành đôi


Hoatim

HẸN NHAU

 


Một lần em hứa đợi trông

Dù cho héo lá xuân hồng không phai

Dẫu cho mắt phượng mày ngài

Xuân xanh lấy mất tình này vẫn yêu


Đợi anh em nhớ thật nhiều

Môi nồng đỏ thắm chắt chiu xuân tình

Anh ơi ngày ấy chúng mình…

Vòng tay ấm áp lửa tình ngút ngây


Bây giờ dư âm còn đây

Nhen con lửa nhỏ rạng đầy môi hôn

Chiều thu nắng gió cùng thôn

Ấp e dáng liễu để hồn bên anh


Đợi anh dẫu trăng bung vành

Tình em vẫn vẹn duyên lành anh ơi

Dù  xa cuối đất cùng trời

Tình đây em giữ trọn đời không phai


Hoatim

MẶN NỒNG LỬA YÊU

 

Anh ơi con nhạn kêu chiều

Mưa phùn thấm đất chắt chiu tình nồng

Em về anh đợi em không?

Vu quy áo đỏ tơ hồng thắm se


Ngồi buồn nghe thổi nhạc tre

Trời tây con nhạn lẻ loi bạn tình

Đêm về ôm chút mộng xinh

Dệt câu chung thủy nặng nghìn nhớ mong


Duyên tình như mớ bòng bong

Người tây kẻ bắc để lòng vướng tim

Bước chân lưu luyến nỗi niềm

Hoa cau rụng trắng trước thềm đợi anh


Đợi anh môi mắt sẵn dành

Trường yêu cất giữ gối dành một bên

Trầu cau ướp mãi còn xanh

Gội lên nỗi nhớ mộng lành nhớ nhau


Hoatim

TÌNH ĐẸP

 


Tình ơi trầu hứa với cau

Sắt son có một má đào thuận ưng

Mỗi khi ngồi nhớ người dưng

Phong lưu ôi sợ…dĩa gừng cay cay


Cầu cho đẹp mối duyên hài

Người nam kẻ bắc tình say mướt tình

Gặp đây em đã thuận tình

Phong lưu cất hết chỉ mình với em


Trăng khuya soi sáng bức rèm

Đôi ta như thể hương men rượu nồng

Hoa nhường nguyệt thẹn như không

Bên anh đã có bóng hồng là em


Trời thanh gió thổi cay men

Quyện nhau như thể ánh đèn với tim…

Xa nhau mấy núi vẫn tìm

Tát cho biển cạn cất thêm mái nhà


Hoatim

TRĂNG GỌI NGƯỜI

 

Vườn thơ em ghé lời chào

Tao nhân thanh nhã anh hào phong lưu

Đêm về gối lẻ tương tư

Mộng em với mộng ậm ừ nhớ mong


Trăng khuya kết nối tơ hồng

Trăm năm quyện lấy…tình không đổi dời

Vườn hoa gió thổi tả tơi

Trái tim vẹn giữ một đời trung trinh


Nhớ mong dệt mối…ân tình

Gối ghen với gối bình minh réo người

Trời xuân một khóm hoa tươi

Anh ơi xin chớ buông lơi lạc mình


Mây mưa gió thổi chống kình

Tay em ôm nửa cái nhìn tri âm

Đêm về nỗi nhớ âm thầm

Tào khang em đợi ngàn năm chẳng dời


Hoatim