Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020
NÀNG THƠ VÀ KHÁCH TRỌ
Thu chớm dậy hạ nghiêng mình đón nắng
Em ngồi đây lẳng lặng nhớ người thương
Ngắm hoa chanh cảm nhận chút vô thường
Nhành phượng đỏ cũng dường như lưu luyến
Gío cuối hạ thổn thức lòng
Xao xuyến
Chút bâng khuâng hòa quyện với thi nhân
Mảnh đất thơ em chăm sóc ân cần
Như chăm sóc tinh thần người khác họ
Đời huyễn hoặc anh trở thành khách trọ
Đêm lạnh lùng thơ qua ngõ tìm thăm
Dẫu rằng thuyền đã lỡ bến trăm năm
Tim thơ vẫn trao mặn nồng không nhạt
Hạ tha thiết tình thu nào đâu bạc
Dấu Chấm câu vào lạc chỗ
Sóng dâng
Nhưng yêu thương lại nhân gấp mấy lần
Trái chanh ngọt chắc nợ nần kiếp trước
Cũng có lúc nàng thơ lười gương lược
Chữ tình chung thước đâu kẻ nên dòng
Dẫu bây giờ thi nhân bước qua sông
Nhưng nỗi nhớ như chiếc còng mất khóa
Hồng Duyên
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét