ANH DÂY
HỜN GIẬN CON ĐÒ
Buổi ấy em hờn giận lắm
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến
Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh
Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội
Rẽ nước theo dòng nông nổi
Bỏ lại phía sau một khối tình đau
Tưởng rằng bước vội quên mau
Có ai hiểu khó làm sao gian dối
Tím lặng thầm trong đêm tối
Để trách bạn lòng quá đổi vô tâm
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét