Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020



GÓC TRÁI TIM

Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim

Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan

Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì

Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương

Hồng Duyên


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét