Thứ Tư, 18 tháng 11, 2020

....

 NHỚ ANH NHỎ

Chạm nỗi nhớ lòng em luôn khắc khoải

Thương con đò vời vợi khoảng trời xa

Còn nữa không hay tình đã phôi pha? 

Em thương lắm bản tình ca bất diệt


Nhớ thương lắm em gởi hồn da diết

Đếm lá rơi tha thiết gọi tên người

Bao năm rồi anh nhỉ  chẳng rong chơi

Chẳng gọi cho nhau lời yêu trìu mến


Em nhớ mãi cái ngày anh bước đến

Thơ nồng nàn chếch choáng bấy men say

Màu hoa nào làm đôi mắt anh cay?

Em tô thắm đổi hình hài " anh nhỏ"


Nghe cưng lắm mình kết nhau từ đó

Lại giả vờ làm khó bạn tình ơi

Bao năm rồi thời gian vẫn kiệm lời

Muốn gặp đó nhưng trời đâu trìu ý


Nhớ anh lắm hỡi bạn tình xa vạn lí

Trăm năm dài em chỉ nhớ về anh


HD

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

BÓNG TRĂNG NGÀY CŨ

Trăng ngồi thưởng cảnh lặng bao lời
Dãy núi nằm nghiêng ghẹo biển khơi
Bước đến  nam thanh nhìn chẳng dứt
Đi qua nữ tú ngắm không rời
Thương thầm bóng cũ hao nhiều tháng
Nuối tiếc tình xưa hết một thời
Ánh nguyệt lưu mờ tan cõi mộng
Vương lòng khẽ gọi cố nhân (trái chanh) ơi

Liên Hoa

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

KHÉP CUNG TÌNH


Đóng cửa ưu tư đóng cửa rồi
Ve buồn mấy nữa nỗi buồn ôi
Vầng trăng thuở ấy vầng trăng dỗi
Cánh phượng bây giờ cánh phượng trôi
Thương người mượn bút  tô duyên lá
Nhớ bạn nhờ văn tưới đẹp chồi
Làm sao giận được làm sao tới
Khép kín cung tình khép kín thôi

Liên Hoa

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2020

Đại Dịch Covid

Ai làm cho nắng lên trời
Cho mưa xuống đất cho đời bể dâu?
Ai đem rải dịch toàn cầu
Cho dân lao động ngồi rầu thở than?

Cây xanh lệ rớt hai hàng
Mùa xuân trầm mặc khăn tang phủ trùm
Bao nhiêu chiếc lá bọc đùm
Chia cơm xẻ áo che dùm tránh Covid

Toàn dân nghe lệnh thực thi
" Ở đâu yên đó" cách ly tại nhà
Không biết viễn khách chốn xa...
Người đà khỏe mạnh hay là...an yên...?

Bởi do " bầy dịch" hồn nhiên
Ngao du thế giới chẳng kiên hơi người
Dân ta
Nước bạn kêu trời!
Covid hư hỏng cạn lời Trung hoa

Gái trai
Già trẻ chẳng tha
Covid hỏa tốc nhà nhà gớm ghê!
Trung hoa nhân giống lợn xề
Đẻ ra cái thứ " dâm dê" hại người.

Covid...
Trung quốc hết thời?
Âm mưu....
Tráo trở....để trời phạt cho

Liên Hoa


Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

Chị Covid 19 thân mến!

Chị Dịch Covid 19 ngày càng lớn phổng phao. Chưa đầy 3 tháng mà chị đã lớn bằng thế giới. Chị khiến em mất dạy, chị khiến em đóng cửa nằm nhà buồn thỉu buồn thiu, chị khiến em sắp đói chết rồi đây nè. Dùm ơn chị đi vãng sanh dùm em để em đừng mất dạy, để em có tiền chan chải cs, để em không thấy mình cô đơn ỏ giữa 4 bức tường.
Chưa bao giờ em muốn ai chết như chị hết á. Chị dùm ơn đột tử nhanh dùm em, trả lại cho em cs bận rộn mà có tiền mà chẳng biết cô đơn là gì, bởi làm về tắm rửa cơm nước xong là em tranh thủ ngủ sáng đi làm nữa chứ đâu có rãnh mà lướt lướt fb, zalo như bây giờ.
Em chán chị lắm rồi chị Covid 19 ơi!!
Em thề luôn á! Em ghét chị vô cùng chị mau mau biến khỏi thế giới dùm em.

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2020

VIẾT CHO ANH DC 6/9/2016

√ Cảm ơn bạn HS đã bình bài thơ rất hay. Hy vọng DC đọc được cả bài thơ và lời bình này.
* DC! Em viết cho anh vào một ngày đẹp trời tháng 6/9/2016
 (Cái ngày chợt nhớ anh mà cũng đẹp phải không anh? 06/09/2016)
Khi em đọc lại tất cả bài thơ anh viết cho em...Cảm xúc chợt ào về....Em buồn và nhớ.....Nhớ anh nhiêu lắm lắm luôn và nhớ cho đến tận bây giờ....Em trân trọng từng phút, từng giây...từng bài thơ cũng như nhịp thở hòa quyện trong đó. Nhìn trang cá nhân của em chắc anh cũng hiểu duy nhất dành cho mình anh không xen kẽ bất cứ một bài thơ nào ngoài anh đúng không? Hãy luôn vui khỏe và hạnh phúc anh nhé!

Bình thơ 4.
KHUNG TRỜI KÝ ỨC
**************************
Đêm lạnh lẽo khung cửa ai đà mở
Sương len vào hơi thở bạn tình ơi
Nhấp men cay nhưng ôm mãi không rời
Xào xạc gió, đất trời như rung chuyển.

Con sóng lớn ạt ào ngoài cửa biển
Lời thơ nào để diễn tả chơi vơi
Từng chòm mây bao phủ cả đất trời
Ơi hỡi gió gặp người nhắn...
Ta nhớ...

Chòm cỏ úa đợi thuyền thơ về chở
Nối nhịp cầu dang dở bến sông trăng
Góc yêu thương còn sót lại một ngăn
Không trọn vẹn cũng có lần tuyệt đối.

Chiếc thuyền mộng tại gió mà trôi nổi
Mưa giông về làm biến đổi phù sa
Chút tình kia sót lại một trường ca
Lưu mãi mãi không phôi pha ngày tháng…

HỒNG DUYÊN
*
Ký ức là mảnh vườn màu mỡ kỷ niệm của quá vãng yêu thương. Dẫu đôi lúc có chút xót xa chen lẫn vào khi ngoái về phương trời luyến ái cũ xưa, nhưng mấy ai đành lòng quên cho được… Cái dáng hình ấy – vừa thân quen lại vừa xa lạ, vừa gần gũi lại như ảo ảnh xa mù – để bất chợt một đêm trời trở gió, mà nghe chao chác cả vùng biển nhớ mênh mang tìm về đánh thức dĩ vãng ngồn ngộn yêu thương của thuở tình si ngây dại với con tim mù loà, dễ thương và khờ khạo…

Hãy lắng nghe Nàng thơ HỒNG DUYÊN nói hộ lòng chúng ta qua khúc tình KHUNGTRỜI KÝ ỨC đầy mật và đường…

Đêm lạnh lẽo khung cửa ai đà mở
Sương len vào hơi thở bạn tình ơi

Cứ tưởng bấy lâu nay từ độ xa người, ta đã khoá trái lòng mình, và nhủ thầm phong kín vườn tình kỷ niệm mãi mãi trong đống tro tàn dĩ vãng, bởi những gì định mệnh đã đem lại, ôi chua chát thay cho đoạn cuối một khúc tình! Nhưng lạ chưa kìa, ai đã mở cửa lại thế? Chìa khoá ngày nao khi khoá xong nguồn đau kỷ niệm trong tim ta đã vứt xuống tận đáy sông phũ phàng, sao giờ cửa lại mở toang? Ta không thấy nhưng ta biết, bởi hơi sương của thời nồng mặn đang dần dà hong ấm lại trái tim này…

Nhấp men cay nhưng ôm mãi không rời

Thật là khó hiểu cho cõi lòng ta, vừa giận hờn khi nhớ lại những đau thương mất mát của đoạn tình qua, những vết thương lòng mà chỉ mới ngày nào đây ta vẫn còn nghĩ là không bao giờ liền lạc lại được, những tổn thương không gì bù đắp nổi… lại vừa muốn ôm chầm lấy màn sương ảo ảnh vừa hiện về ấy, giữ chặt lấy như ngày xưa hằng cố giữ thật chặt những gì dấu yêu nhất giữa trái tim mình…
Thật là: Dùng đằng nửa ở nửa đi…

Xào xạc gió, đất trời như rung chuyển.
Con sóng lớn ạt ào ngoài cửa biển
Lời thơ nào để diễn tả chơi vơi
Từng chòm mây bao phủ cả đất trời

Và rồi, tất cả khung trời hoa mộng cũ ập về đột ngột làm ta bất ngờ và choáng váng đến nghẹn thở… Những giai điệu tình yêu bổng trầm mê hoặc tâm can cứ cuồn cuộn quấn lấy hồn và xô ta về phía những gì hụt hẫng, chênh chao… Để cuối cùng chấp nhận sự bất lực của lý trí dạn dày trước con tim lơ ngơ nhưng đầy háo hức chẳng khác chi của những tháng ngày đầu đời khi tập tễnh bước vào vườn địa đàng nếm mùi tình ái mênh mang...

Ơi hỡi gió gặp người nhắn...
Ta nhớ...

Như có sự thần giao cách cảm, cái rung động trở lại của một đầu phím tình từ trong quá vãng đã lan toả nhịp sóng bồng bềnh về nơi xưa cũ làm dậy lên âm hưởng ngọt ngào của tình tự hôm nao khiến bồi hồi trái tim những tưởng như đã khô cứng lâu rồi dưới lớp bụi tháng năm gió sương trầy xước.

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
(Quang Dũng)

Và cùng mơ lại cái thuở hương tình chất ngất nguồn mê, dạt dào hy vọng nối kết hai bờ hạnh phúc của một thời vì lơ đễnh đã đánh rơi trong trần trụi nghiệt ngã của bụi đời bẩn thỉu.

Chiếc thuyền mộng tại gió mà trôi nổi
Mưa giông về làm biến đổi phù sa
…….
Chòm cỏ úa đợi thuyền thơ về chở
Nối nhịp cầu dang dở bến sông trăng
Góc yêu thương còn sót lại một ngăn

Những tưởng bão tố cuộc đời đã làm nát tan cánh buồm tình yêu mỏng mảnh ngày nao giữa giông đời đen bạc, nào hay tấm lòng chung đã ra sức che chắn để đến bây giờ vẫn mãi hoài sót lại một ngăn…

Một ngăn thôi là quá đủ để khơi dậy hương lòng, là quá đủ để tim ngoái về triền xưa chung nhịp thở, là tia lửa sẽ thổi bùng lên ngọn lửa, là chứng minh cái vô cùng của diễm ái tình yêu…

Ta sẽ đợi nghe đời em kể lại
Thuở xưa kia… bờ nước ấy xưa kia
(Bùi Giáng)

Mình sẽ nhóm lại ngọn lửa tình để sưởi ấm lòng nhau nha em! Sẽ vào trong nhau và nghe em thủ thỉ kể về những tháng ngày lận đận khi thiếu vắng ngọn hải đăng tình yêu dẫn lối. Trong mê đắm hoan kỳ của đêm tương phùng hạnh ngộ

Em bảo rằng:
Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
(Bùi Giáng)

Ta ngỡ ngàng vì chưa thật tin mình được thứ tha bởi tấm lòng quảng đại bồ tát của một trái tim bé bỏng đầy rẫy những vết xước lỗ loang mà dường như mình là thủ phạm. Nhưng sự thực vẫn kiên trì thầm thĩ và kiên định chân lý yêu thương.

Chút tình kia sót lại một trường ca
Lưu mãi mãi không phôi pha ngày tháng…

Thế thì

Anh quì xuống, hai tay bệ vệ
Để xin nâng một giọt lệ êm đềm
(Bùi Giáng)

Và dẫu kiếp này đã lỡ dở cả rồi, ta vẫn nguyện rằng

Ơn em, hôm sớm ngậm ngùi
Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau
Tạ ơn em, tạ ơn em…
(Huỳnh Ngọc Chiến)

………….
Với những ngôn từ đầy luyến láy yêu thương, Khung trời ký ức của Hồng Duyên đã thắp lại trong lòng chúng ta ngọn nến vĩnh cửu của tình yêu và hy vọng, để mãi mãi những dòng thơ ấy như chiếc phao cứu tinh trong phút giây đuối sức của linh hồn…

HANSY

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2020

ĐẠI DỊCH

Đại dịch lần này khổ quá tay
Ai ra phố thị đói dài dài
Nhà trường đóng cửa con em nghỉ
Khách sạn cài then chủ tớ bai
Dân mình tỉnh táo thế mà hay
Báo mạng hoang mang thành lẽ dở
Bốc mẽ thông tin kẻ chẳng may
Ngồi cào nát phím gọi Corona hoài

Liên Hoa

TRẢ

Nốt nhạc trầm đi qua năm tháng
Gió heo may cười
Phượng đã bay trước gió
Không cần kiểm nghiệm cũng biết lòng người hôm nọ
Trái tim khách trọ như bản vẽ phác họa

Kí ức lặng buồn mưa tầm tã
Lang thang
Nhàn nhã đi rong
Bắt gặp ánh mát từ con số không về tọa độ
Ừ thì...
Anh muốn thế
Em không cần chừa chỗ

Mùa này nắng quá dây chanh héo rổ
Không cần bứng gốc người ta đã cắt hộ
Dấu chấm xuống dòng...
Hay chấm để kết thúc  cái nợ đã hứa nhau??

Giỡn thôi!
Khép cổng
Quay vào không lời tạm biệt
Người gieo chi đó tha thiết rồi vô ưu?
Ừ!
Thôi nhé!
Xin trả hết lời ru
Khoảnh khắc ấy từ nay xin trả lại

Liên Hoa

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020

NGỘ

Xôn xao cái buổi chợ đông
Khăn che nửa mặt khó trông tấm lòng
Mĩm cười tự nhủ cành cong
Con chim én đậu gió giông rơi cành

Ngộ ra đã hết tuổi xanh
Chân mây chạm đất....
                                    Duyên lành có đâu?
Áo kia vạt xéo vạt bầu
Đưa tay em cắt vải nhàu nhúm nhen

Ngồi buồn ngắm ngọn núi đen
Cũng cây xanh lá cũng quen đất trời
Nắng
Mưa
Cuốn
Lá tả tơi
Ung dung tạo dáng ngời ngời ngày đêm

Cuồng phong réo rọi không yên
Một màu xanh lá nối liền phong ba
Ai thương ghét kệ người ta
Biển vẫn tươi mát mặn mà thanh xuân.

HD

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Đại dịch lần này kéo dài quá làm cho em phải mất việc ở nhà. Các trường học đóng cửa miết, cs bắt đầu gặp khó khăn...Ông bà thường nói " trời sanh voi sanh cỏ" nhưng voi cỏ tràn lan quá nên lần này trời phun ra đại dịch diệt bớt. Ở cái thời hiện đại này mà nhìn giống như phim cổ trang...nhà nhà đóng cửa tránh dịch, trở thành, thành phố ma...Con cần đến trường để biết chữ nhưng không cấp bách bằng mẹ cần đến lớp để có lương chan trải cs...Các con buôn đẩy giá thành lên do nhu cầu người giàu tích trữ thực phẩm....2 mẹ con em không cần tích trữ gì hết , vẫn sinh hoạt đều đặn như thường nhật...Rảnh rỗi quá lên fb lướt lướt...đọc các tin đại dịch riết cũng chán, lại nằm xem phim ma...Nó nhạt còn hơn nước ốc...Chỉ mong cho mau qua những ngày đen tối của cả thế giới để mọi cv hoạt động trở lại.
Mà giờ này anh làm gì nhỉ? Hay là bị cách ly rồi?? Nước của anh mấy rày không nghe tin gì về đại dịch hết ha? Chắc là Corona nó sợ anh hỏng dám ghé sang nước của anh cũng nên. Chua quá mà, nó ghé sang chưa kịp trở mình đã giẫy chết rồi.
Anh bình thường đã tích trữ chanh rồi, trái chanh này ai can đảm ăn xong mới cảm nhận được vị ngọt. Corona thì nó chưa kịp cảm nhận anh đã tái nó luôn đúng không hỉ?
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

DUYÊN THƠ MÃI CÓ NHAU

Gánh nước đổ nghiêng thùng người ta hốt
Áo bà ba không phải mốt thời  trang
Cũng đôi khi mưa gió nhạt hồng nhan
Vẫn giữ được cái nết vàng chung thủy

Bông điên điển như nữ nhân cao quý
Mọc ven bờ luôn chung thủy nắng mưa
Ai nói rằng anh là nỗi nhớ thừa
Như trời đất thương chưa lần sở hữu

Mảnh đất ấy em không cần làm chủ
Chỉ mượn trồng thơ lưu giữ thủy chung
Nếu một mai số phận  được đi cùng
Niềm hạnh phúc trong lần thơ in tuyển

Giữ anh nhé trang thơ làm đại diện
Tình chúng mình bất biến với thời gian
Chữ yêu thương đưa lên bậc số nhân
Rèm bí mật ta ân cần trao gởi

Dù rẽ lối nhưng tình thơ chờ đợi
Được song hành trong nỗi nhớ niềm thương

Hồng Duyên




THƠ HẠNH PHÚC KHI ANH CƯỜI

 Thoáng ngập ngừng ngắm chàng gió ưu tư
Đêm tĩnh mịch lời ru nghe xao xuyến
Đã xa mấy mà lòng còn lưu luyến
Thương vô cùng chỉ thăm viếng bằng thơ

Chàng gió ơi hồn mây cũng bơ vơ
Gởi tất cả những vần thơ về bạn
Đừng xếp loại tình ta vào dĩ vãng
Bởi lòng em đã dán bóng hình anh

Mây ngẩn ngơ buồn duyên nợ bất thành
Vẫn dõi mắt về anh từng đêm vắng
Gặp nhau đó rồi nhìn nhau thầm lặng
Phiến đá  buồn ôm cay đắng vào tim

Em giả vờ đón hạnh phúc dịu êm
Rồi lặng lẽ đắm chìm trong thương nhớ
Em mong lắm tình cờ mình gặp gỡ
Anh mĩm cười như thuở mới biết nhau

Hồng Duyên




Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

TÌNH THƠ BẤT TẬN

Mùa thơ chín trái trên cành nặng quả
Nụ hôn nồng nàn ngã giá bán buôn
Cảm xúc tràn ly nhỏ giọt như sương
Trang giấy trắng đầy yêu thương ảo ảnh

Gịot mưa thánh thót làm vai thơ run lạnh
Chiếc đàn tranh ai oán bởi vì đâu ?
Từng nhịp rơi không vơi bớt tình sầu
Gọi thầm lặng người khâu dùm vết xước

Em cũng biết  dòng đời luôn chảy ngược
Mộng tương phùng từ khước bạn tình chung
Chỉ có thơ hữu hạn với bóng tùng
Duyên thi sĩ sẽ đi cùng năm tháng

Ngoéo tay nhé tình thơ là vô hạn
Đừng đổi thay mua bán thủy chung
Tình yêu này như chiếc cửi với khung
 Đã đóng chặt xin anh đừng tháo gỡ

Hồng Duyên




NÀNG THƠ VÀ KHÁCH TRỌ

Thu chớm dậy hạ nghiêng mình đón nắng
Em ngồi đây lẳng lặng nhớ người thương
Ngắm hoa chanh cảm nhận chút vô thường
Nhành phượng đỏ cũng dường như lưu luyến

Gío cuối hạ thổn thức lòng
Xao xuyến
Chút bâng khuâng hòa quyện với thi nhân
Mảnh đất thơ em chăm sóc ân cần
Như chăm sóc tinh thần người khác họ

Đời huyễn hoặc anh trở thành khách trọ
Đêm lạnh lùng thơ qua ngõ tìm thăm
Dẫu rằng thuyền đã lỡ bến trăm năm
Tim thơ vẫn trao mặn nồng không nhạt

Hạ tha thiết tình thu nào đâu bạc
Dấu Chấm câu vào lạc chỗ
Sóng dâng
Nhưng yêu thương lại nhân gấp mấy lần
Trái chanh ngọt chắc nợ nần kiếp trước

Cũng có lúc nàng thơ lười gương lược
Chữ tình chung thước đâu kẻ nên dòng
Dẫu bây giờ thi nhân bước qua sông
Nhưng nỗi nhớ như chiếc còng mất khóa

Hồng Duyên




THƠ THỦY CHUNG

Trăng bẽn lẽn ngắm anh trong màn tối
Ngậm yêu thương không nói dẫu một lời
Giấy tràn thơ với mộng ước chơi vơi
Em lặng lẽ ngồi khơi thêm mạch chảy

Thơ em viết
Một mình anh tồn tại
Chữ em cười luyến láy để luận âm
Đêm từng đêm ngồi ngắm bạn gọi thầm
Trái chanh ngọt khỏi dầm thêm đường trắng

Mảnh đất nhỏ nuôi tình thơ thầm lặng
Trăm năm sau cũng chẳng có phai mờ
Anh biết không?
Em từng lạc giấc mơ
Ngồi mong tiếng gọi tình cờ trong gió

Thơ cũng biết yêu thương người khác họ
Chữ chung tình em khó giữ hôm nay
Xin được làm hoa thơ nở vạn ngày
Để kỷ niệm đẹp hoài trong thương nhớ

Em đã hứa giữ hoài trong hơi thở
Mảnh đất thơ chở hết bóng hình anh

Hồng  Duyên





Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

LẶNG THẦM YÊU THƯƠNG

Anh khóc chi để nước mắt em rơi
Thu buồn bã dưới trời xơ xác lá
Lời giã biệt không có gì là lạ
Cũng vì anh đã đấu giá thủy chung

Em quay đi trong tiếc nuối vô cùng
Chút giận dỗi làm mưa phùng trọn kiếp
Em khép cửa nhờ người in tấm thiệp
Học dối lòng nhóm bếp kẻ lạ xa

Làm sao quên ?
Vết trầy xước nở hoa
Anh có biết tình ta là bất diệt
Trái tim nóng và tâm hồn thuần khiết
Vẫn lặng thầm yêu tha thiết "cố nhân"

Xa Đại Dương nhưng khoảng cách rất gần
Nơi góc khuất là phần anh tất cả
Gọi trìu mến
"Người thương"
Nghe mát dạ
Anh mãi là "tất cả" của thơ em

Hồng Duyên
CHANH (^_^)

DẤU CHẤM



Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

AN PHẬN THỦ THƯỜNG

Chúc rồi anh có vui không?
Như thêu gối mộng đứt dòng chỉ xanh
Vô tư thưởng nguyệt sao đành
Phòng the khép cổng để dành góc thương

Khoe chi tấm ảnh tình nương
Miệng khen hợp ngẫu mà dường đau tim
Cau nồng đâu dám ước thêm
Nhưng vui sao được lỡ têm trầu vàng

Cảm ơn chúc phúc tào khang
Cố nhân...
vấp phải
Phủ phàng
Còn đau
Đùa chi tình ái sắc màu
Câu thơ bẻ nửa ngọt ngào gãy đôi

Pháo hồng mưa thấm mặn môi
Nợ duyên tiền kiếp đành thôi phận nàng
Chữ thương làm mỏng dây đàn
Xướng tùy phu phụ còn màng chi ai

Hồng Duyên




CHANH (^_^)

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

DĨ VÃNG CÒN ĐÂY

Chiều thứ bảy con phố dài vắng lặng
Hoa phượng hồng gom nắng đợi tình quân
Em đã về tìm anh biết bao lần
Nhưng nỗi nhớ không gần như hơi thở

Chiều chủ nhật hoa xuân bừng khai nở
Mĩm môi cười em trở giấc tàn dư
Gặp lại anh cũng muốn nói giã từ
Nghe đắng chát lòng thu buồn quay quắt

Anh vẫn nhớ sao không nhìn sự thật
Đã thương rồi để vuột mất tin yêu
Em ra đi giữa giông bão cường triều
Muốn oán trách nhưng đìu hiu một nẻo

Bởi anh biết uyển chuyển lời khôn khéo
Tím nhạt màu xướt thẹo vết thương lòng
Gọi con đò chở nỗi khổ sang sông
Mượn ấm lạnh quạt nồng qua ngày tháng

Cái bệnh lạ đâu thuốc nào đề kháng
Mượn vòng tay che nắng buổi lập đông
Thương thật nhiều cũng đáp số bằng không
Em lặng lẽ viết dòng thơ an ủi

Chữ chung thủy làm phận mình buồn tủi
Gương nhạt nhòa bởi cát bụi thời gian
Em quay đi trong tiếc nuối bẽ bàng
Chút giận dỗi lòng càng thêm thương nhớ

"Tại anh đó nên duyên mình dang dở"
Đêm từng đêm trăn trở nỗi buồn riêng!

Hồng Duyên
Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014


MUÔN ĐỜI THƠ CÓ NHAU

Em hạnh phúc khi nhìn anh vui vẻ
Nhóm bếp hồng nhè nhẹ với hồn thơ
Dệt yêu thương trong nỗi nhớ tình cờ
Dù thực tế đã đôi bờ ngăn cách

Khi xướng họa anh giữ từng nhịp phách
Tình yêu anh là trang sách riêng em
Không chịu đâu nếu để phải lấm lem
Em chỉ muốn diệu êm từng âm luật

Như Dấu Chấm xuống dòng nhưng không mất
Như Chanh chua mà thu hoạch ngọt thơm
Có khi nào mình chung một chén cơm?
Bàn cuộc sống không cô đơn buồn tẻ

Ai biết trước trên đường bao lối rẽ
Thôi thì mơ  để vẽ một lối ra
Đừng cho rằng là ảo ảnh thơ ca
Biết đâu được một nhà trong sớm tối

Giữ anh nhé dù một phần cơ hội
Để thơ làm nhịp cầu nối tình ta

Hồng Duyên






MÂY BAY QUA VƯỜN TÍM

Ai lặng lẽ dõi theo người xưa đó
Mới hiểu rằng thu vò võ chờ mong
Mây chiều bay về phía của dòng sông
Có cơn gió cũng thả lòng thương mến

Vườn hoa tím lung linh như ngọn nến
Thắp niềm tin những ai đến một lần
Có gì đâu mà suy nghĩ
Boăn khoăn
Thơ cũng biết yêu người bằng con chữ

Câu xướng họa như những lời tình tự
Trăng thẹn thùng
Dùng ngôn ngữ để trao
Tặng riêng anh không chung một người nào
Mây lơ lững nhưng ngọt ngào khó tả

Dưới bóng nguyệt nàng thu vàng sắc lá
Ôm trùm mây không muốn thả một ngày
Ai bảo rằng vườn tím chẳng biết say?
Ta sẽ hốt vòm mây về cất giữ

Từng khoảnh khắc lòng mơ về lữ thứ
Nguyệt hao gầy cũng  giữ vẹn tình  ta

Hồng Duyên

 




HỮNG HỜ

Vóc nguyệt hao gầy đứng dưới thu
Mây buồn ngơ ngác trốn sương mù
Phải chăng non nước còn thương tưởng
Họa xướng đôi vần cộng hưởng ru

Mây muốn tạ từ bỏ lại hoa
Đêm khuya thưởng cảnh dưới trăng già
Mới hay tri kỷ là bèo nước
Gặp gỡ bên đường một thoáng xa

Cát bụi nhòa gương ảo ảnh còn
Tơ lòng trổi khúc lạc tình son
Người đi vạn nẻo đâu còn nhớ
Kẻ ở chờ mong đến mõi mòn

Mây ơi nắng đã ghé đầu non
Đối diện chi mà nợ chẳng còn

Hồng Duyên

 




Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

KIẾP NÀO CÓ NHAU

Kiếp sau nếu được thành người
Ra công cuốc đất để thời ươm thơ
Trồng chanh hết liếp quanh bờ
Đợi ngày hoa nở đúng giờ hàn huyên

Đến nhờ bà Nguyệt se duyên
Cột dùm sợi chỉ định tiền mối mai
Hẹn chi kiếp nữa quá dài
Tình thơ đẫm lệ luôn say rượu tình

Nghĩ mà buồn phận thương mình
Để người cõng mất bình minh đi rồi
Tiếng thơ đứt quãng xuân trôi
Cành hồng héo nhụy lẻ loi nụ cười

Rượu hồng lệ đắng bờ môi
Xin người đừng chúc cho tôi đỡ sầu
Lỡ tay rút vội nhịp cầu
Đành cam phận lẻ trên tàu uyên ương

Tóc mây bạc phết như gương
Soi vào nhân thế biết nương bóng nào?

Hồng Duyên








7/2014

ĐỪNG RỜI XA BẠN TÌNH ƠI

Em sẽ giữ đến vạn ngày anh nhé
Trăng bạc đầu  mây quạnh quẽ hoài thương
Biển không buồn vì cách trở đại dương
Trăm năm nữa vẫn nương nhờ bóng cả

Bờ mi lặng hồn em chung một ngã
Trang sách nhòa thơ một dạ không thay
Đừng buồn nha để mi mắt em cay
Hãy vui vẻ như những ngày chung bước

Mình không được đi chung cầu ô thước
Không được  anh chải mượt mái tóc thương
Không gối đầu bằng hai chữ tân nương
Đâu vì thế lật sang chương đoạn kết

Duyên dang dở nhưng tình thì tha thiết
Đời hững hờ thơ ôm hết mến thương
Dẫu không cùng một xứ sở quê hương
Thơ đi mãi với ngã đường đã chọn

Là anh đó đừng nhẩm tay để đoán
Hãy yêu người đã quét dọn lều thơ
Trồng cây chanh mà ngọt đến bất ngờ
Ai có hiểu dòng thơ yêu Dấu Chấm

Hồng Duyên

 


Thứ Hai, 14/7/2014


MÂY ƠI ĐỪNG DỖI

Hờn chi mây cho ánh nguyệt lưu mờ
Song cửa sắt vẫn mơ về dĩ vãng
Anh có biết lòng riêng này quờ quạng
Lối thu xưa có nán chút đợi chờ?

Em yêu anh cũng không kém nàng thơ
Nhưng định mệnh có ai ngờ rẽ lối
Tại anh hết lựa lần mà từ chối
Lệ hai dòng em nông nỗi sang sông

Dỗi chi mây cho bối rối cành hồng
Lời tiễn biệt trăng không bao giờ nói
Chắc anh cũng nghĩ rằng em đang dối
Nợ duyên này khó từ chối anh ơi

Nhưng tình thơ vạn thuở chẳng đổi dời
Mây hờn dỗi trăng  không lời biện  bạch
Bóng hình ấy em vẽ đầy trang sách
Chỉ  có anh mới khơi mạch thơ duyên

Hồng Duyên






Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

EM VẪN MUỐN SONG HÀNH DẪU LÀ THƠ

Anh hỏi chi những câu khó trả lời
Đâu ai muốn người yêu thương cất bước
Dẫu muôn thuở không thể gần nhau được
Cũng muốn dùng riêng chiếc lược mà thôi

Anh đừng cho em ích kỷ nhỏ nhoi
Không sở hữu cũng đâu moi tim tặng
Khổ một nỗi ôm niềm đau thầm lặng
Bước qua đò mà lòng  vẫn riêng mang

Chữ thủy chung đâu riêng chỉ hồng nhan
Anh lãng tử có bao nàng ghen vội
Em bỏ cuộc khi lòng đang giận dỗi
Xa nhau rồi không biết lỗi do ai

Trách làm chi khi lòng vẫn hoài say
Hãy xây nhé lâu đài trong mơ ước
Không thi hữu
Đâu đơn thuần bèo nước
Duyên tình này từ kiếp trước anh ơi

Hồng Duyên


Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

ANH HỌA EM XƯỚNG

Đêm khuya em dệt vần  yêu
Tặng anh nửa mộng với điều giản đơn
So dây nhấn phím khảy đờn
Du dương tiếng hát thiếp chàng cùng say

Vầng trăng ẻo lả trang đài
Câu thơ bắc nhịp trúc mai giao hòa
Thệ nguyền kết chặt tình  ta
Dẫu rằng đông tới thu qua chẳng màng

Đôi mình vui vẻ tính tang
Vần yêu lỗi vận cũng chàng bên em
Đêm mơ cùng mộng đã quen
Tình thơ họa xướng đốt đèn soi chung

Hồng Duyên


Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 19:53Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

GÓC TRÁI TIM

Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim

Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan

Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì

Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương

Hồng Duyên

Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 12:06Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

ANH KHỎE KHÔNG

Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng

Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác

Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối

Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh

Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!

Hồng Duyên

Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 11:49Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

THƠ ĐỢI TÌNH

Ninh Bình tỏa sáng tình thơ
Cà  mau óng ả noãn tơ gieo mầm
Gợi lòng kẻ sĩ đến thăm
Khi về ngồi học đánh vần "Tôi yêu"

Thi nhân mơ dựng túp lều
Thả dòng thơ ngọt để chìu giai nhân
Cố đô chưa đến một lần
Tim anh
Thơ đã bao lần chạm tay

Cà mau sóng dậy vờn say
Mượn trăng chở hết tình này trao anh
Vần thơ kết sợi yến oanh
Câu thơ bẻ nửa để dành dấu yêu

Đói lòng nhóm lửa riu riu
Đợi người quân tử chiều chiều có nhau

Hồng Duyên


Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 11:10Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

THƠ NGỠ NGÀNG

Thơ ghé sang thăm biển động Cà mau
Sóng gờn gợn ngọt ngào theo dòng chảy
Ai cũng nói nước mặn về Đất mũi
Mà sao em nghe núi đá  ru mình

Anh là ai?
Hà nội cõng bình minh
Treo lủng lẳng gian nhà xinh Đất mũi
Sóng dậy sớm choàng tay ôm hòn Chuối
Biển tung tăng cỡi sóng múa reo mừng

Em với anh bởi khác họ người dưng
Nhưng mạch máu chảy cùng chung nhịp đập
Nên dòng xoáy vội chạy về gấp gáp
Sóng xô bờ vẫn ấm áp tình thơ

Mùa trăng xưa ta hội ngộ tình cờ
Tưởng là mộng thoáng qua rồi biến mất
`Em cứ ngỡ sông thơ buồn quay quắt
Đâu hay rằng chưa tắt lửa yêu thương

Hồng Duyên

Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 04:01Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

THƠ ƯỚC MƠ

Thơ không tuổi đẹp hoài trong nắng hạ
Anh hôm nay bỗng nhiên lạ hơn xưa
Xanh mát rồi từng luống cải ngọn dưa
Hoa thơ trổ vô mùa thêm đắt giá

Mảnh đất trống ươm vần thơ ra quả
Trái ngọt ngào em thả mộng đi hoang
Tặng vòng  tay siết chặt nắng chói chang
Trời hôn đất anh hôn nàng
Mơ ước!

Thơ e lệ tập tành cùng gương lược
Khoảng trời yêu trau chuốt sắc mĩ miều
Mượn vần hay tạm bắc một cầu kiều
Biển nổi sóng hoàng hôn chiều nhớ bạn

Bút với mực mượn đôi lời tản mạn
Anh với em tưởng quá vãng  thành đôi
Đêm ngọt ngào nụ hôn ngự bờ môi
Thơ  hạnh ngộ
Tình trôi về
Mơ ước!

Hồng Duyên


Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 21:34Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

CÁI NGỘ

Cái ngộ nó  lớn lên từng ngày một
Không biết rồi mai mốt có ngộ không?
Lạ lùng thay cho con nước lớn ròng
Bao nhiêu hướng đổ theo dòng chảy ngược?

Tình tri kỷ cũng nên đo bằng thước
Cây dong tình cũng được đặt  cao sang
Trách gì đây trò chơi của thế nhân
Cây yếu ngã dưới chân người có thế

Lúc rãnh rỗi gọi nhau là huynh đệ
Khi tửu trà chẳng câu nệ hèn sang
Cùng chung tay góp sức với thi đàn
Khi vấp ngã mới thấy chàng phụ thiếp

Âý là ngộ luôn xảy ra liên tiếp
Cái nghĩa tình như bưu thiếp mà thôi
Đã bao lần em nói với anh rồi
Anh cứ bảo ai cũng là bạn tốt

Đời rất ngộ
Làm cho em thảng thốt
Anh buồn cười nên cái tốt hại thân

Hồng Duyên

Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 00:15Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

ANH SAY EM MỘNG

Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ

Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ

Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau

Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian

Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng

Hồng Duyên

Được đăng bởi Hồng Duyên vào lúc 02:45Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

NHỚ DẤU CHẤM

Em không nhớ vườn  trầu cau thuở nọ
Không thương người khách trọ của trái tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất

Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất  tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp

Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự

Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ

Hồng Duyên


GÓC TRÁI TIM

Anh vẫn là mảnh đất của thơ em
Là ngọn gió êm đềm trong nỗi nhớ
Và mãi mãi là đề tài muôn thuở
Luôn song hành theo hơi thở con tim

Không có anh biển gió chẳng lặng yên
Từng đợt sóng vỗ mạn thuyền tê tái
Em bước vội đi qua thời con gái
Sao nỗi buồn vẫn đọng lại không tan

Anh đâu rồi để nóng nực ghé sang?
Sao không đến khi em khàn hơi gọi
Em muốn biết dẫu nay mình khác lối
Anh khỏe không?
Đâu có lỗi lầm gì

Đêm từng đêm mưa ướt cả vành mi
Nhớ anh lắm thầm thì trong hơi thở
Em không muốn gọi đò cho dang dỡ
Nhưng tình yêu đâu chở nỗi đau thương

Hồng Duyên





Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

ANH KHỎE KHÔNG

Sao vậy nhỉ ?
Lòng em luôn mong nhớ
Thấp thỏm chờ cuộc hội ngộ ngày thơ
Mở cửa đi anh chớ có hững hờ
Vòng tay ấm dẫu chỉ là mơ mộng

Em vẫn thế luôn ân cần lo lắng
Dẫu cuộc đời không gắng kết đôi ta
Em rất buồn khi vắng tiếng rầy la
Nhưng định mệnh đành rẽ qua hướng khác

Em biết chứ anh không hề sống bạc
Chút giận hờn em làm rát tim anh
Nói gì đây đôi lứa chẳng vẹn thành
Thơ ứa lệ tuổi xanh còn tiếc nuối

Em không trách nhưng lòng riêng hờn tủi
Dấu ngoặc nào cũng có mốc dừng chân
Nói đi anh rằng vẫn khỏe vạn lần
Để em hết bâng khuâng nhiều nặng gánh

Cái nóng bứt của anh từng đem tặng
Đã ấm dần trong lo lắng chờ trông
Em muốn nghe anh nói có khỏe không
Bởi như vậy mới yên lòng
Thật đó!

Hồng Duyên




Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

ANH SAY EM MỘNG

Con sóng ngầm vừa tản bộ đi lên
Thế mới biết thác ghềnh nào vật cản
Tay bắt ngoéo từ nay mình là bạn
Sông tình thơ vô tận chẳng phai mờ

Anh hãy say dù đó chỉ giấc mơ
Em cứ mộng dẫu dại khờ quên lối
Tình tha thiết thơ không hề có lỗi
Môi chạm môi gian dối chẳng bao giờ

Sóng lên rồi ai có thể làm ngơ
Từng niêm luật cũng bâng quơ gởi gắm
Em với anh kết thơ bằng lá thắm
Hương nồng nàn chìm đắm giữa mùa cau

Dây trầu xanh cũng ôm mộng khát khao
Quấn con sóng ngọt ngào từ biển xoáy
Bờ suối mát không bao giờ giận lẩy
Hôn nồng nàn theo dòng chảy thời gian

Anh hãy say theo từng nhịp phím đàn
Em cứ mộng giữa muôn ngàn tiếng sóng

Hồng Duyên




Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

NHỚ DẤU CHẤM

Em không nhớ họa xướng thơ thuở nọ
Không thương người khách trọ đã thả tim
Khách vãng lai như những cánh chim
Bất chợt đến rồi im lìm biến mất

Em chỉ nhớ hương "Chanh " mùa gió bất
Một chút chua với chất ngất  tình sầu
Hoa tím buồn nhìn trời nhỏ giọt ngâu
Mãi thương tiếc chiếc cầu xưa gãy nhịp

Than Dấu Chấm chưa bao giờ hòa hiệp
Đã vội tan với ý thiếp tình chàng
Có đôi khi tâm hồn bước lang thang
Về lối cũ chứa chan niềm tâm sự

Chưa tiễn biệt đã trở thành quá khứ
Góc khuất buồn mãi giữ một tình yêu
Nơi trời tây có nhóm lửa liu riu
Hay cũng tắt hẳn những chiều nhung nhớ

Hồng Duyên
ANH DÂY

HỜN GIẬN CON ĐÒ

Buổi ấy em hờn giận lắm
Câu tuyệt tình em dội tắm tim anh
Em nung lửa đốt lá xanh
Í ới gọi đò rước nhanh rời bến

Khắc khoải lòng em lại đến
Bởi gió nghịch mùa thương mến thành không
Chiều buồn ra ngắm con sông
Nước lớn ròng theo dòng định mệnh

Buổi ấy nhìn nhau thương mến
Em bắc cầu kiều anh đến trao duyên
Giản đơn lại hóa ưu phiền
Con sóng ập về niềm riêng chật chội

Rẽ nước theo dòng nông nổi
Bỏ lại phía sau một khối tình đau
Tưởng rằng bước vội quên mau
Có ai hiểu khó làm sao gian dối

Tím lặng thầm trong đêm tối
Để trách bạn lòng quá đổi vô tâm 

Hồng Duyên     

CHANH DÂY



HỜN MỘT CHÚT RỒI THÔI

Em đâu trách bạn chung tình
Em ghen cũng bởi yêu mình mà ra
Nhắc anh thưởng nguyệt xem hoa
Đôi câu họa xướng về nhà cùng em

Trăng khuya dạo bước song rèm
Mình ơi mưa đổ trước thềm ai ru?
Bấy ngày em học chữ nhu
Soi đèn mài mực xuân thu đâu màng

Bởi anh  vướng nghiệp thi nhân
Xướng vui cùng bạn đôi vần cũng nên
Xin anh đừng học chữ quên
So le chiếu gối buồn tênh phận nàng

Phu thê là nghĩa tào khang
Trăm năm nồng mặn vội vàng chi đâu
 Nhắc anh đừng thức suốt thâu
Sợ anh đổ bệnh thơ sầu cô đơn

Tại em có tính hay hờn
Phím rơi mấy nhịp cũng đờn chung dây....

Hồng Duyên


CON SÓNG HOÀNG HÔN
 CHANH DÂY

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

GHIM ANH VÀO TIM

Em bất chợt gặp anh trong giấc ngủ
Màu hoa buồn ai phủ kín phòng loan
Đã hết rồi sao dám nhắc lòng son
Thuyền đổi bến biết anh còn có nhớ...?

Chiều tắt nắng hoàng hôn về ai chở?
Tím thẹn thùng bỡ ngỡ ngắm gió đông
Hương "Chanh" lưu hoài dĩ  vãng mặn nồng
Than Dấu Chấm xuống dòng mùa li biệt

Tiếng "Anh nhỏ" sao vẫn còn tha thiết
Chút tình thơ thanh khiết đến muôn đời
Chưa bao giờ yêu thương nói thành lời
Nhưng nỗi nhớ  một thời còn lưu mãi

Bông hoa tím nở hoài thời con gái
Đến bây giờ vẫn chảy ngược về tim
Không cần đâu lục ký ức để tìm
Hình bóng ấy đã ghim vào ngực trái

Hồng Duyên



CHANH DÂY


Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

ĐỪNG ĐỂ EM MẤT NGỦ

Khi em ngủ anh cũng đừng cố thức
Làn da nâu dính mực tựa chân chim
Ngón tay thon có nhiều chỉ nổi chìm
Đôi mắt lõm khó tìm ra thần dược

Ai gõ cửa thơ cũng nên từ khước
Đừng đánh vần những chiến lược đổi thay
Thấy hoa hồng lúng liếng chớ nên say
Khi em ngủ đừng ngó ai tơ tưởng

Thơ giá lạnh chớ tìm người họa xướng
Âm luật nào cũng cộng hưởng thành đôi
Khi thì lời có lúc lại dùng môi
Tin sao được phải nhớ lời em nhé

Vì yêu thật nên em mới hạch kẽ
Nếu chung tình đừng ghẹo gió vờn trăng
Đừng bướm ong đùa giỡn với chị Hằng
Để xuân sắc không nợ nần giấc ngủ

Thế anh nhé trái tim mình làm chủ
Chớ để em mất ngủ bởi vì yêu !!

Hồng Duyên
(^_^) DẤU CHẤM

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

LOÀI HOA TÍM

Anh không phải mùa xuân ngày giáp tết
Chẳng nụ cười để em kết vòng hoa
Anh chỉ là một nửa bản tình ca
Chưa hoàn chỉnh
Sân ga đành lỗi hẹn

Không thích nữa
Chờ đợi ngày anh đến
Trang  thơ tình!
Em thổi nến
Chia xa
Anh đừng buồn cho con chữ mau già
Bỏ tất cả bước qua vùng kỷ niệm

Anh thừa hiểu em là loài  hoa tím
Tím muôn đời chết lịm với hồn thơ
Nhưng chờ anh...
Thì chẳng có bao giờ
Dù một phút cũng hững hờ không nhớ

Khép Dấu Chấm!
Là hết!
Không còn nợ
Ly nước chanh chua tợ cả tâm hồn
Thoáng gặp nhau em giả bộ bước luôn
Mà như chạm phải một hòn lửa  đỏ

Mặt bừng nóng
Nhịp tim thì không rõ
Hay tại người khác họ
Khắc trong lòng?

Hồng Duyên


(^_^) DẤU CHẤM


Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

LÊN NGÔI

Xuân mở cửa mời anh vào sưởi ấm
Em!
Âm thầm đặt dấu chấm nửa câu
Nhờ vần thơ làm điểm nối nhịp cầu
Xua cái lạnh…
Trái sầu riêng không chín.

Mượn ai đó đem vào thơ em vịnh
Anh!
Như thiên thần tĩnh thức hồn hoa
Không có anh…
Em không trở lại nhà
Khi quá vãng thơ ca rồi sẽ chết!

Qua trang khác…
Nhưng sao mà giống hệt…
Cái buổi đầu…
Em biết tết từ anh!

Lạnh thịt da sao bằng băng giá tâm?
Nhờ chút lửa anh nhen thầm mà ấm
Hoa Tím nở xòe năm cánh rất chậm
Nhưng chân tình không ai sắm được đâu

Bài thơ anh
Che hết nỗi sầu
Hay tình anh đó  bắt đầu lên ngôi?

Hồng Duyên


(^_^) DẤU CHẤM



Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

ĐỨT SỢI TƠ LÒNG

Em giấu nụ cười
Giấu nước mắt
Giấu bài thơ tình viết cho anh
Giấu nỗi nhớ mong manh không bao giờ nói

Người ta yêu nhau không bao giờ có tội
Chỉ trách rằng chữ gian dối tô đậm thời gian
Nắng xuân ơi mộng đẹp ai đan?
Ai đem đến tặng trái ngang cuộc đời

Mái chèo lướt sóng ra khơi
Lỡ tay đứt  sợi dây hồng
Con chim khách kén chồng
Mà nghe tan nát cõi lòng
Đau thương!

Ngày mai trên vạn nẻo đường
Biết có còn gặp hay vô thường tan đi?
Giá như đừng có phân li
Chim quyên không lẻ bạn xuân thì không nhạt phai.

Hồng Duyên


(^_^) DẤU CHẤM

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

ÁO XUÂN

Khai bút chào xuân tiển tuyết rơi
Chim muông sải cánh dưới lưng trời
Có  hay non nước ngời tươi sắc
Bởi rụng cành si đẹp  mắt đời

Xuân về tuyệt lắm bạn tình ơi
Hồng cúc thi nhau nét rạng ngời
Con phố reo mừng khoe áo mới
Ngàn sao lấp lánh lại ra khơi

Ai vẽ ông trăng khuyết một vùng?
Mỗi mùa hoa nở hái tình chung
Vun thương lấp nhớ tròn vầng nguyệt
Gá nghĩa duyên thơ bớt lạnh lùng

Chấp nối vần yêu sớt vị  chua
Mùa xuân diễm lệ khéo thêu thùa
Bao nhiêu áo mới người ban tặng
Vững dạ trao duyên chớ cợt đùa

Xuân này mấy nữa những niềm vui
Thu rụng đông tàn hết ngậm ngùi
Áo mới may rồi mời bạn ướm
Lưu hồn  xác bướm với tình tôi

Hồng Duyên

(^_^) DẤU CHẤM


QUY LUẬT DUYÊN THƠ

Đi tìm con chữ dệt thành  thơ
Chắt lọc vần thương gởi ỡm ờ
Hoa héo mấy lần hoa chửa nhớ
Đời gieo nỗi khổ đến bao giờ?

Xuân bao nhiêu tuổi biết chăng anh?
Ai bảo duyên thơ sẽ mãi xanh
Mực tím lưu tình dành một góc
Trọn đời con chữ khóc người dưng

Hoa bướm vờn quanh gợi sĩ nhân
Trao câu nồng mặn kết duyên trần
Vài lời nhắn gởi thành tri kỉ
 Họa xướng đôi dòng thủ thỉ  thân

Bẻ nửa vần thương tặng bạn thơ
Đan vài sợi nhớ tỏ lòng chờ
Bấy hôm đôi tháng tình phai nhạt
Bạc bẽo câu hờn đốt mộng mơ.

Hồng Duyên


(^_^)  DẤU CHẤM

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

EM KHÔNG MUỐN

Em không muốn qua con đò  nước ngược
Để mái chèo phải lướt sóng trùng dương
Vết xước trầy  năm tháng sẽ soi gương
Khó lành được
Tình thương không thành tựu

Em không muốn đem tâm hồn tạm trú
Nơi không anh giấc ngủ khó theo về
Ai chung tình với thôn nữ miền quê?
Hay lữ khách cười chê nàng vọng tưởng?

Em không muốn ngã bờ vai vay mượn
Kẻ phong trần cao thượng với tình yêu
Nhưng làm sao giữ má thắm diễm kiều
Giữa sương gió không chiều lòng thiếu nữ?

Em không muốn trở thành người tình phụ
Nhưng thuyền xa bến cũ có còn đâu?
Người không về em rút vội nhịp cầu
Để Ngưu Chức ôm nỗi sầu vạn kiếp

Em không muốn cầm tay trao tấm thiệp
Không phải anh chung giấc điệp trăm năm

Hồng Duyên


(^_^) DẤU CHẤM

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

RIÊNG EM

Mùa này có lạnh lắm không anh?
Có nghe gió mới nồng lên sóng mũi
Có hay trăng về đếm tuổi khách hùng quân
Tờ lịch cũ cũng dần biến mất

Thuyền nhớ bến lòng thêm chật
Như vừa đánh mất một khối tình chung
Nơi nào đó bách tùng ung dung
Có bao giờ chợt thấy lạnh lùng trong màu nắng?

Đoạn  đường anh
Em quá giang một chặng
Không muốn đi cùng nên lẳng lặng rời xa
Đừng trách con chim Đa đa ôm lòng phụ bạc
Bước theo chồng mà tan nát mảnh hồn riêng

Đến bao giờ anh mới hái tình duyên
Mới chợt thấy tuổi hoa niên không còn nữa
Thời gian không chờ anh lần lựa
Còn đợi gì để chữa cái lạnh bên trong?

Bước ra đi mà lòng vẫn mong
Vần thơ cũ  nhốt anh vào trong đó
Đừng bao giờ yêu thương người khác họ
Để muôn đời trái tim anh là quán trọ  của tình em.

Hồng Duyên

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

DÙ CÁCH BỂ DÂU

Qua đình ghé ngắm hoàng hôn
Mặt trời khuất núi biển hờn dâng cao
Tháp kia giấu bóng nơi nào
Nhìn xa thấp thoáng tay chào trong đêm

Ước gì em hóa cánh chim
Đậu trên giàn mướp để tìm dây chanh
Một mai vị nước hết thanh
Em đào bứng gốc để dành ngăn đông

Từ ngày thuyền tách sang sông
Hỏi ai có khỏe ?có mong mưa rào?
Trùng dương sóng nước dâng cao
Vẫn nghe đâu đó thì thào tiếng thơ

Đặt ngay Dấu Chấm để chờ
Hỡi người quân tử bao giờ đối câu?
Biển xanh gợn mấy bể dâu
Dù cho con sóng bạc đầu vẫn mong.

HD