Thứ Hai, 21 tháng 10, 2024

MUỐN ❤

  ❤



Hôm nay không phải ngày rằm

Tự nhiên muốn gối đầu nằm ngắm trăng

Tựa vai kể chuyện xa gần  💃

Của mùa thu trước ân cần 🍁 gửi trao


Đã lâu vắng tiếng ngọt ngào 

Thiếu câu trìu mến thì thào hát ru 🎤

Ước gì trong lớp sương mù

Có người tri kỷ ôn nhu dịu dàng 


Nụ cười ai vọng tiếng sang

Như truyền năng lượng nhịp đàn du dương 

Phía sau có một người thương

Bàn tay chưa nắm...

                                 Như tương với cà


Đêm nay muốn ngắm trăng ngà

Muốn làm con gái đòi quà 🎁 sao băng

Thấy yêu ngày lễ tình nhân 💝

Ngôn tình lãng mạn....

                                  Tuyệt trần thanh xuân. 


Hồng Duyên

QUY LUẬT TẠO HÓA




Trăm năm dỗ giấc một lần

Thiên thu cách trở người gần hóa xa

Cỏ cây mặc niệm xót xa

Một vành khăn trắng Di đà thiện tâm


Tây phương ở chỗ em nằm

Lòng em cực lạc còn tầm đâu xa?

Tòa sen ngự ở quanh nhà

Tâm em Bồ Tát...

                          Thứ tha lỗi người


Ai nói chi cũng mĩm cười

Dù cay sóng mũi chẳng lời phân minh

Ừ ơi rồi cứ làm thinh

Nhìn vòm mây trắng thấy hình Quán Âm 


Sân si cũng một chỗ nằm

Nấm tro của đất hương trầm của ai?

Thế gian tạm bợ hình hài

Sống cho tròn nghĩa dù cay mắt mình


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2024

CÓ GÌ ĐÂU 20/10




Có gì đâu 20/10?

Như bình thường đi làm đấy thôi

Vẫn cơm nước

Giặt giũ 

Rửa chén

Vẫn soi gương...

                         Nghẹn trong lòng


Có gì đâu 20/10

Trời se lạnh sắp vào đông

Phố không vắng

 Xe nối đuôi chạy vòng 

Nam thanh

Nữ tú ôm đóa hoa hồng 🌹 thơm ngát

Tự nhiên đôi mắt lạc hai dòng


Có gì đâu 20/10

Thành phố nhỏ cả một trời bông

Chiếc còi xe 🚗 nhấn nhá chào anh giao thông

Trắng

Đen

Xanh

Vàng

Đỏ

Xếp hàng đông đúc

Cô bé ôm bó hoa chúc anh chị , cô chú hạnh phúc trăm năm

Như mũi dao găm vào ngực trái


Có gì đâu 20/10

Ta ở lại với chính ta

Ngắm bầu trời rộng lớn bao la

Hát với trăng

Làm bạn với thơ ca

Không khoảng trống để người ôm hoa sang tặng

Ta quen một mình tản mạn với chiều hoàng hôn 

Không tiếng cười giữa phồn hoa đô thị

Làm ủy mị đôi mắt xa xăm


Có gì đâu 20/10 

Ngoài trời lất phất hạt mưa lâm râm 🌧🌧.....


Hồng Duyên

BUỒN

 



Nếu từ điển em không có chuyện cười

Thì em im lặng ngắm trời mây bay

Buồn chi cho rối tóc mai

Cho đêm nhỏ lệ cho phai má hồng


Chiều lên huyện hứng ngọn gió đông

Đem về lồng kính bẻ cong sự đời

Chị kể chi lời người ta đó

Em như vạt muối  bão hòa từ nọ tới kia...


Sống như con cá lia thia

Lặng lờ không nói làm bia giữa đàng

Kệ ai...

        Em chẳng muốn than

Ưu tư cay mắt xốn xang nỗi lòng


Kệ người....

               Vờ điếc cho xong

Tâm em rối sợi cười không với đời


Hồng Duyên

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2024

KIẾP ĐÀN BÀ




Gió giông trôi mất nửa đời

Còn đây một nửa vốn lời thanh xuân

Mưa buồn trầm mặc không ngân

Nắng cười toe toét giả chân với trời


Mệt rồi! Ai gọi " mình ơi"

Để em tỉnh giấc xa rời cô đơn 

Tìm ai dỗ được cái hờn

So dây nắn phím nhịp đờn du dương? 


Sao anh không phải thái dương?

Không là cái cột em nương bóng mình

Anh không cổ thụ....

                               Sân đình....

Mỏi chân em cố...sập sình em lê....


Mệt rồi! Không nẻo quay về

Chùng chân phải ráng....

                                     Bốn bề chông gai

Ngẫm đời rồi lại buồn thay

Đàn bà một kiếp chẳng ai giống mình


Sống thì cố vẹn nghĩa tình

Đau thì tự chịu...

                          Lệ mình...

                                         Mình rơi.


Hồng Duyên

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024

NÀNG TÍM




Hỡi nàng hoa tím mong manh

Em tươi như thuở ngày xanh hôm nào

Nụ cười chúm chím xuyến xao

Dạt dào ảo mộng trăng sao cũng nhìn


Hỡi nàng hoa tím xinh xinh

Em duyên 

                 Duyên lắm cây tình trổ hoa

Du dương phiến lá hát ca

Bồ câu tung cánh chan hòa yêu thương 


Này em

             Trong sáng như gương

Lời thơ tiếng nhạc ôi vương vấn lòng

Cái ngày em bước qua sông

Trang thơ cũ kĩ...

                          Người không thấy về


Bổng dưng lại nhớ sông quê

Nhớ vườn xưa ấy tìm về để thăm

Cửa vào vườn tím lạnh căm

Em nhen lửa...

                            Rủ trăng rằm xuống chơi.


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2024

QUÁ NỬA ĐỜI

 


Quá nửa đời bao vị đắng chua cay

Như bàn tiệc đủ loại chay cả mặn

Nếm một chút như vay lời lãi nặn

Đâu dễ dàng có năm tháng bình an


Quá nửa đời không mở miệng thở than

Đau nhức nhối cũng van lòng im lặng

Có bao kẻ trên đời này may mắn? 

Chẳng qua là cố gắng che đậy thôi


Quá nửa đời như dòng nước thả trôi

Cười nói đó chỉ mắt môi biểu diễn 

Hồn tắt thở tim đâu còn xao xuyến

Cây trơ cành quyến luyến cũng thành không 


Quá nửa đời như một khối băng đông

Theo năm tháng gió giông thành đá cuội

Mặc thế sự hay lòng người ấm nguội

Chuyện nắng mưa vẫn tiếp nối mỗi ngày


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2024

ĐƯỢC KHÔNG ANH

 ĐƯỢC KHÔNG ANH



👀 👀 👀 

Được không anh?

Làm trụ cột che mưa nắng

Cho đời em bớt cay đắng chông gai

Cho trái tim không chai sạn băng tuyết

Cho nụ cười nửa miệng thêm nhiệt huyết tương lai

👀 👀 👀 

Được không anh?

Làm tường thành ngăn dòng lũ siết

Cho đời em không đãi tiệc đau thương 

Để quên đi những đoạn trường đã cũ

Cho vết sướt lành không tích tụ máu đông

👀 👀 👀 

Được không anh?

Có thể làm ngọn lửa hồng

Hơ tay đang lạnh

Sưởi lòng giá băng

Mua cho em một chiếc khăn voan

Nắm tay em bước qua đoạn đa đoan cuộc đời

👀 👀 👀 

Được không anh? 

Một tiếng trả lời

Cho hoa khoe sắc rạng ngời hoàng hôn

Nép vào anh biển hết cô đơn

Hết rơi giọt lệ tủi hờn thanh xuân

👀 👀 👀 

Được không anh!?

.............

..........

.....

🐹 🐹 🐹 

Hồng Duyên

THU CHƯA ANH

THU CHƯA ANH



:~:~:~


Thu chưa anh?

Sao hạt mưa cứ bỏ ngỏ

Em nhớ khung trời ...

Nhớ khách trọ của vườn thơ

Nhớ lời yêu thương làm ánh trăng dại khờ

Nhớ ánh mắt giả vờ giận sao mà yêu thế!?

👀 👀 👀 

Thu chưa anh?

Sao lá xanh vẫn cười ngạo nghễ 

Cây trơ cành bám víu rể của tầm xuân

Dây chùm gởi vai trần nằm vắt vẻo

Nhìn thi nhân gọt đẽo văn chương

👀 👀 👀 

Thu chưa anh?

Sao không thấy lá vàng trải đường?

Tháng mấy rồi nhỉ dường như em không nhớ

Chắc là thu đang thẹn thùng mắc cỡ

Trốn sau rèm gặp gỡ khách tao nhân

👀 👀 👀 

Hồng Duyên

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2024

QUÊ TÔI

 VÙNG QUÊ CÀ MAU 




Quê tôi đó !

                  Cà Mau vừa chuyển dạ

Con đường làng bứt phá thành bê tông

Chiếc máy bay phun thuốc giữa cánh đồng

Ai cũng bảo anh nông dân cực lắm!


Quê tôi đó!

                  Cà Mau giờ lạ lẫm 

Những bóng đèn đường thắm đẫm giọt sương

Sáng long lanh đến nguyệt thẹn hoa nhường

Bao trẻ nhỏ đêm xuống đường nhảy múa


Cà Mau ấy!

                  Không cầu kì gấm lụa

Nơi làng quê mọc tua tủa công ty

Ngày làm công nhân

                                  Tối họa vần thi

Không diễm lệ rất chi là đằm thắm 


Quê tôi đó!

              Cà Mau xa thăm thẳm

Ở cuối trời vùng đất lắm phù sa

Bắc trung nam gặp nhau quý một nhà

Miền tây đấy!

                      Rất thật thà dễ mến


Hồng Duyên

MẸ TÔI




Sắc thu dìu dịu khung trời

Hương thu ngọt mát như lời mẹ ru

Đêm thu đẫm lệ không dù

Nhớ sao da diết kể từ mẹ xa


Giật mình thảng thốt canh ba

Mẹ ngồi bên cạnh để mà xoa chân

Hỏi sao con lạnh...

                               Ân cần...

Thiêng liêng tình mẹ vẫn giành riêng con


Người ta ví mẹ núi non

Là bờ biển lớn là con sông dài

Mẹ là tia ấm ban mai

Làm sao so sánh ngang vai mẹ hiền?


Mẹ tôi không tựa cô tiên

Nhưng là tất cả siêu nhiên trên đời

Mẹ tôi không tả bằng lời

Mẹ tôi vĩ đại ông trời cũng thua.


Hồng Duyên

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2024

CHÁN

 



Gió nào thổi nhẹ qua sông?

Thuyền trôi vô định có không chuyện tình

Hôm qua gặp gỡ làm thinh

Bây chừ hỏi cưới lục bình lững lơ


Sông sâu khua mái ơ hờ

Tình đâu ngỏ ý để mờ nên duyên

Cảnh khuya lỡ chuyến lỡ thuyền

Gọi đò í ới ngược miền nước trôi


Băng đông khó gỡ thì thôi

Sưởi chi đã lỡ đơn côi tháng ngày

Ân tình ai cũng muốn say

Góp thêm gia vị...

                            Chua cay không dùng


Dễ đâu thấy bách gặp tùng

Cây cao bóng cả người hùng hiếm hoi

Chỉ toàn là nếp với xôi

Chán ôi là chán như vôi không trầu


Hồng Duyên

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

KIẾP ĐÀN BÀ




Gió giông trôi mất nửa đời

Còn đây một nửa vốn lời thanh xuân

Mưa buồn trầm mặc không ngân

Nắng cười toe toét giả trân với trời


Mệt rồi! Ai gọi " mình ơi"

Để em tỉnh giấc xa rời cô đơn 

Tìm ai dỗ được cái hờn

So dây nắn phím nhịp đờn du dương? 


Sao anh không phải thái dương?

Không là cái cột em nương bóng mình

Anh không cổ thụ....

                               Sân đình....

Mỏi chân em cố...sập sình em lê....


Mệt rồi! Không nẻo quay về

Chùn chân phải ráng....

                                     Bốn bề chông gai

Ngẫm đời rồi lại buồn thay

Đàn bà một kiếp chẳng ai giống mình


Sống thì cố vẹn nghĩa tình

Đau thì tự chịu...

                          Lệ mình...

                                         Mình rơi.


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

CƯỜI GIẢ TRÂN

 



Sáng nay trời mát trong lành

Mà em như chiếc vải đanh cũ mèm

Cỏ cây ngước mắt nhìn em

Cái chân em bước mè nhem mệt nhoài


Sáng nay mới sáng nay thôi

Phố thành nhộn nhịp đã ngồi bún xôi

Còn em lững thững thả trôi

Đi trong vô thức dạy môi mĩm cười


Thế gian là cuộc dạo chơi?

Mà sao nó mệt...

                           Trời ơi chữ tiền

Không gian tĩnh lặng cũng điên

Theo dòng suy nghĩ mặc nhiên lại cười


Mệt rồi cho phép nghỉ ngơi

Non xanh nước biếc ra khơi một mình 

Uổng công chăm sóc cho xinh

Chọn nhầm quân tử muôn nghĩn nỗi lo


Cười thôi...!

               Nhoẻn miệng giả đò

Tứ tuần điềm tĩnh buồn xo cũng cười

...............

........................

Hồng Duyên

THƯƠNG

 



Thương trăng lại sợ trăng già

Trông đèn ngồi đợi sợ nhà dột hơn

Vẫn mong ai khảy tiếng đờn

Giữ lòng thương nhớ khỏi hờn tháng năm


Thương người lại sợ mưa thầm

Con chim trúng ná một lần sợ đau

Dù lòng vẫn rất khát khao

Cho trăng có bạn cho sao có tình


Thương nhiều mà giả lặng thinh

Trái tim đánh nhịp thịch thình thấy nhau

Vì mình đã lỡ trầu cau 

Sợ cây thêm nhánh sợ đau một người 


Ví von chi đó cuộc đời ?

Thương nhau để đó khó lời giải phân

Tình yêu chẳng thể đem cân

Từ trong sâu thẳm mình cần có nhau


Hồng Duyên

NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG

 



Cứ vậy em đi giữa lòng thành phố muộn

Chút thẩn thờ

Một chút nhớ nhung

Em cười chưa ánh đèn sáng đến vô cùng

Công viên bật khóc chùn chân em cứ bước


Cái nét đoan trinh em giấu được bóng đêm

Lòng rưng rức 

Thành phố chìm vào giấc mộng

Vài ba chiếc xe còn lóng ngóng trên đường 

Em vẫn bước như kiểu vô thường mặc kệ


Nghe trăng hỏi em giật mình khựng lại

Mười lăm à? 

Đâu hay nàng nguyệt đang soi bóng

Tưởng ánh đèn sáng lồng lộng đêm thu

Chào chị nhé!

Ánh trăng đáp trả bằng cái gật đầu


Em bước tiếp chìm sâu vào suy nghĩ 

Vài ba chị lao công bắt đầu ngày mới

Thời gian đâu có chờ đợi

Nơi cuối con đường sẽ tới nhà em.


Hồng Duyên

EM TÌM BÌNH AN

 



Cho em một chút bình an

Giữa đồi không nắng không mang ưu sầu

Không yêu say đắm tình sâu

Không thương không nhớ cái câu chung tình


Giả như sóng có lặng thinh

Cho em một chút an bình không anh

Mưa rơi ướt chiếc lá xanh

Cho em được trú mái tranh chính mình


Cà phê một tách bình minh

Ngắm dòng sông chảy hoa xinh trên cành

Bồ câu tung cánh an lành

Cho em một chút như tranh giữa đời


Chán rồi tiếng gọi " mình ơi"

Như giông như bão như trời phong ba

Chi bằng ta với mình ta

Dù không hạnh phúc nhưng mà bình an.


Hồng Duyên

MƯA

 



Mưa rơi...

              Rơi nhẹ mái nhà

Phố trưa thưa thớt người qua mưa buồn

Thả vài ba hạt nhớ thương 

Xem ai che hộ hay nhường chiếc ô


Dòng xe tấp nập đổ xô

Người nơi thành phố kẻ vô ngoại thành

Mưa rơi nhỏ giọt rất lanh

Ướt trang cuộc sống sao đành mưa ơi


Giọt mưa ướt cả khung trời

Dòng thơ vắt nước ướt lời thi ca

Nhớ ai...

           Ai nhớ người xa

Vờ như quên mất nhưng mà lại thương. 


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024

THIÊN TAI




Thế sự hôm nay khó giải bày

Trời rung đất chuyển có ngày mai?

Trăng non nguyệt khuyết rơi lòi lõm

Cây cối đau lòng mắt rớm cay


Con cá lên bờ nhảy nhót 💃 hài

Cheo leo vách núi xuống đường gay

Người người xấp lớp không còn khóc

Nghẹn đắng bờ môi khó thể phai


Bão lũ 🌊 cuồng phong tiếng thở dài

Trăm năm hậu thế mắt còn cay

Chuyến xe định mệnh bao người mất

Lửa giận đau lòng cắt ruột ai


Tận thế hay không có biết đâu?

Người ôm mảnh đất ngủ cho sâu

Đàn con trẻ nhỏ sầu lên mắt

Nhớ mẹ thương cha tất cả đâu?


Hồng Duyên