Em chả cần thanh tịnh thế gian
Lắt lư mặc kệ vẫn an nhàn
Không tham đắm lụy sầu xa bóng
Chẳng nói lời điêu cuộc sống an
Cây quả vun phân trái trĩu cành
Ngọt ngon bởi dạ của người thanh?
Trên cao thác nước tuôn về gốc
Đố thế gian làm ngọc hết xanh?
Ta mộng vườn xuân lấp lánh sen
Mùa không gió chướng nắng mưa rèn
Tâm an đời lạc tâm hồn tịnh
Chẳng ánh hào quang sáng tựa đèn
Miệng lưỡi khen chê chẳng giúp gì?
Toang toang tính tính tựa bài thi
Mĩm cười tạc tượng tinh thần đá
Điêu khắc chính mình kiếp họa mi
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét