Em nắm tay
Bước đoạn đường trải đầy gai góc
Gướm máu chân rồi
Nhọc nhằn cũng bước qua
Chưa đầy năm mươi tuổi đời xót xa
Em không khóc như trẻ thơ đòi quà
Mà giọt nước mắt thật thà nằm trong huyết quản
Nắm tay sống cùng nỗi đau vô thời hạn
Ngày nhanh....
Tháng vội...
Vẫn bước chân bình thản
Sóng gió nào cũng là bạn kiếp nhân sinh
Nhoẻn cười thôi để đối mặt với hữu hình
Mở toang cửa tìm mình trong vô thức
Tay bên này là niệm lực tay kia
Hay tay nắm lại phát tia động lực
Cảm hứng đời mình là chữ " Đức nhân tâm".
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét