Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

TÔI SỐNG CHƯA

 



Tôi đã đi qua hơn nửa đời người

Buồn vui khốn khổ đất trời chứng hết

Không phải tả khi sống mà đang chết

Mạch máu lưu thông ngờ nghệch thanh xuân


Tôi sống chưa?

              Giữa vạn vật bất cần

Nhịp tim đó muốn đôi lần ngưng thở

Giọt nước mắt không đủ thuyền ghe chở

Nó tuôn trào nức nở chảy ra khơi


Tôi lắng nghe âm thanh nhạc không lời

Nó se sắt như thời tôi đang sống

Cánh phượng đỏ gợi bao niềm hi vọng

Chợt giật mình ấy là bóng hay tôi?


Tôi chết chưa?

                     Mà cứ đứng lại ngồi

Những lần thở không nghĩa là đang sống

Muốn vứt hết ôm trời đất vào mộng

Có dễ đâu từng đợt sóng ùa về


Tôi sống chưa? 

                      Tứ chi vẫn còn tê

Giọt nước mắt vụng về đang chảy xuống

Tim nghe nhói khi trở mình đêm muộn

Nỗi đau không lời nó cuốn cả bình minh. 


Hồng Duyên

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

HẠNH PHÚC HOÀNG HÔN

 



Vuốt tóc hoàng hôn sợi ngã màu

Không gian cách biệt dạ thương sao

Tình xuyên địa lí lòng mong nhớ

Trót lỡ sang đò có biết đau?


Tháng tháng năm năm dịu vợi sầu

Mùa trăng thuở ấy khóc thương nhau

Non non nước nước xa nghìn dặm

Thấu hiểu ta mình lặng lẽ đau


Mãi trách sao em vội vã đi

Chuyến bay định mệnh trễ chia li

Yêu thương khóa trái thầm thì nhớ

Trăn trở mơ người khắc cốt si


Biển động chiều nay vạt nắng kì

Hoàng hôn dọi bóng hết chia li

Nồng nàn tựa thuở mi chưa ướt

Nhìn nhau chẳng biết đã cười chi? 


Hồng Duyên

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

CHO EM

 




Cho em chút nắng dịu dàng

Chút hương mật ngọt xoa tan vết bầm

Cho em một chút thì thầm

Nụ cười lan tỏa tháng năm não nùng


Cho em một chút khoan dung

Chút thôi nước mát để dùng ngọt thanh

Chút thôi ánh nắng trong lành

Trái tim khuyết tật kéo vành không đau


Thế gian lắm thuốc không màu

Pha trò nhân thế như dao vô hình

Ai đành cõng hết bình minh?

Tìm đâu tĩnh lặng cho mình trú thân?


Cho em bó đuốc phong trần

Đi trong gai góc luyện dần đôi chân

Bình tâm...

               Lắng nghe khúc ngân

Âm thanh trong trẻo từ sân cửa từ


Cho em một chút ôn nhu

Dằn tâm giữa núi sương mù vây quanh 


Hồng Duyên


Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2025

GIẢN ĐƠN




Giản đơn câu nói vô tình

Mà tim thình thịch như mình với ta

Không cần chau chuốt phiền hà

Nhẹ nhàng câu nói " Em là của anh"


Bao giờ gió bất biết ranh?

Trong đêm tĩnh mịch hoa tranh cũng cười

Hôm qua trăng đã sang chơi

Bỏ quên ánh sáng đến trời hoàng hôn


Tự nhiên nhớ sắc hoa Tigon...

Dòng thơ đẫm lệ quyện hồn nhớ mong

Ngày em cất bước theo chồng

Đánh rơi người cũ giữa đồng hoang du


Hôm nay chuyển hạ...

                                    Rồi thu

Vòng quay cuộc sống ôn nhu tuần hoàn

Dây cương em thắng nhẹ nhàng 

Hòa đôi nhịp gõ lỡ làng thành đôi


Ngôn tình chi lắm trên môi?

Vần thơ lãng mạn cũng rồi lãng quên

Nói yêu một chữ chênh vênh

Chi bằng cứ bảo " Hình nền của anh"


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2025

LAU NƯỚC MẮT ĐI EM




Lau nước mắt đi em 

Mùa hè sang đẹp lắm

Cánh phượng nhỏ đằm thắm

Như gửi gắm yêu thương 


Lau nước mắt đi em

Đừng nhỏ lệ đêm vắng

Nỗi đau em thầm lặng 

Mai mắn sẽ chạy về


Lau nước mắt đi em

Ve sầu thôi nức nở

Bằng lăng tím đã trổ

Em cười đỗ tim ai


Lau nước mắt đi em

Ngày mai đời rực sáng

Những ân tình lãng mạn

Lãng đãng cả mây trời


Lau nước mắt đi em.


Hồng Duyên

TỪ BAO GIỜ




Từ bao giờ tình yêu lại đươm hoa?

Thầm lặng nở như là hương cớm mới

Đến chầm chậm dù chưa lần chờ đợi

Liễu buông mành phơi phới nụ tầm xuân


Từ bao giờ chúng ta đã kết thân?

Không nhớ nữa nhưng gần hơn thập kỉ

Dẫu cách trở đường xa về địa lí

Nhưng chưa lần hết trân quý về nhau


Từ bao giờ con sóng vẫn khát khao?

Không ngắt nhịp khi chao lòng biển cả

Tình yêu ấy nó đươm hoa rất lạ

Không đợi chờ

                         Chẳng vội vã bước qua


Từ bao giờ người ôm bóng hình ta?

Thân ngược lối hồn chưa xa nửa bước

Cuộc tình ấy như nhịp cầu ô thướt

Cách trở đại dương vẫn quay bước trở về


Từ bao giờ nỗi nhớ quá lê thê?


.......... 

.......

Hồng Duyên

BỆNH

 BỆNH



Cũng là cái mệt riêng em

Mà sao nó lạ giữa đêm không người

Một mình bốn phía lệ rơi

Màn đêm tĩnh mịch có trời không trăng


Một mình cái mệt lăn tăn

Hỏi em

            Em có đơn thân một mình? 

Quanh năm em cứ lặng thinh

Đi sớm về muộn trăm nghìn nỗi lo


Nửa đêm cái mệt vày dò

Không dưng mà khóc...

                                     Giả đò ai coi

Một mình em cứ bặm môi

Mệt thì vẫn mệt nằm ngồi đứng đi


Đưa tay lau vội hàng mi

Nghe lòng thổn thức ôm ghì cái đau

Nhủ rằng mình vẫn không sao

Mà nghe hờn tủi mà đau trong lòng.


Hồng Duyên

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2025

NGỦ NGOAN EM NHÉ!




Ngủ ngoan em nhé!

 Mộng bình yên

Lúng liếng môi thương đẹp nét duyên

Má phấn hương hoa kiều diễm tuyệt

Lòng tôi tha thiết  vẻ điềm nhiên


Ầu ơi...

Em ngủ nhé nàng tiên

Đừng lạc hồn thơ giữa chốn riêng

Hãy mộng thiên đường cùng sắc tím

Dâng niềm hạnh phúc với tình duyên


Ngủ ngoan em nhé!

 Mộng bình thường  

Ong bướm trêu đùa chớ luyến thương

Dỗ giấc đêm trường say mật ngọt

Đừng khua bóng nước để tìm gương.


Ngủ nhé em ơi!

Bến mộng thuyền

Đừng xa hơi thở  tách lòng riêng

Trăm năm chẳng đổi vòng tay ấy

Trao trọn yêu thương Vẹn chữ nguyền


Hồng Duyên

HẸN

 HẸN...!!



Giấc ngủ không tròn có biết không? 

Mùa trăng lỗi hẹn thế là xong

Dăm câu chữ nghĩa thành tri kỷ

Lặng lẽ đêm trường ngỡ tuyết đông


Hứa hẹn mà làm có được không?

Hay dùng ngữ pháp nói cho xong?

Ngôn tình chuốt bóng không xem kỷ

Chữ nhảy theo dòng 💃 cốt được đông


Tấm vé khứ hồi đặt để không

Vào ra ngắm nghía ấy là xong

Từng dòng chữ nhỏ chưa coi kỷ

Hay đợi giao mùa nghỉ dịp đông?


Trễ hẹn bao năm có tiếc không?

Ân tình thắm thiết tưởng như xong

Đâu hay bóng dáng người tri kỷ

Bến cũ tình xưa khó nghỉ đông


Hồng Duyên

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2025

EM KHÔNG VUI




Em cười mà có vui không? 

Vì đâu em lại ủ đông đời mình?

Thanh xuân tựa buổi bình minh

Vừa chớm mấy khắc chùn trình đã trưa


Vờ chi?

             Sáng nắng

                               Chiều mưa

Đêm về thao thức gió lùa chẳng hay

Hoa thơm thì bướm lượn vây

Yêu thương chi đó?

                               Vờ say...diễn trò


Tay em...

            Em nắm...

                           Tự lo

Không cần quân tử giả đò ghé thăm

Lỡ làng cái chữ trăm năm 

Đau thì tự chịu lệ thầm ai hay?


Luyến lưu rồi có ngày mai?

Thương thương nhớ nhớ để dài tháng năm

Thà rằng lấy đá em dằm

Khuấy tan bọt nước uống dăm sự đời


Thôi em gác lại nghỉ ngơi

Ngày mai trời sáng sẽ vơi ưu phiền. 


Hồng Duyên

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2025

TRĂNG ĐÊM MUỘN

 



Thả em một nốt nhạc tình

Để trăng đêm muộn ngắm bình rượu mơ

Thương ai mà gió bâng quơ? 

Đò không cập bến...

                        Sao mờ trong mây


Hương tình ngày cũ đã bay

Hay còn phong kín những ngày không nhau?

Nhà em vắng trước trống sau

Nắng mưa làm bạc cổng rào ra vô


Đêm nằm nghe tiếng sóng xô

Mong nơi xa đó hải hồ không nan

Về đây so lại phím đàn

Kề vai tương ái ngắm hoàng hôn chiều


Non xanh

               Nước biếc

                                Mĩ miều

Trăng khuya rụng xuống thủy triều lung linh

Kể vai mình kể chuyện mình

Chuyện ngày xa cách...

                                     Chuyện nghìn đêm mong.


Hồng Duyên

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2025

NHẢ CHỮ ĐI EM




Nhả chữ đi em đỡ chán đời

Chán người năm ấy chán thì thôi

Trăng mơ gác ngọc mơ tôi

Nhân gian ảo ảnh để trôi tình người


Nhả chữ đi em để dạo chơi

Hãy ngăn lệ rớt ướt mềm môi

Hãy cười khúc khích cười thôi

Thế nhân khó đếm những lời chua ngoa


Nhả chữ đi em thả nắng ra

Sưởi hồn đơn ấm lại thôi mà

Tuổi xuân vẫn lắm thiết tha

Em buồn chi đó thôi ta cứ cười


Nhả chữ đi em đón bạn chơi

Vòng quanh phố nhỏ tuyệt vời thôi

Em đừng rải hết sông vôi

Bạc tình một nửa thơ tôi chung tình


Hồng Duyên

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2025

EM LÀ BIỂN



Anh đừng nghiêng vai em khó tựa vào

Sóng vỗ nhẹ nghe chao lòng khó tả

Em là biển hôn lên bờ môi lạ

Xô mạn thuyền trượt ngã đến miền xa


Gió đêm nay gợn bóng liễu thướt tha

Tựa đôi má làm quà ngày tao ngộ

Biển đã lặng nhưng tim em còn chỗ

Anh về chưa?

Để dỗ giấc  mong chờ


Biển là em

Đợi ai đó hàng giờ

Hoàng hôn đứng bóng em mơ về ký ức

Sao có thể tình ta không có thực?

Ai vô tình đánh thức mộng đi hoang


Em là ai?

Bóng anh mãi lang thang

Miền nhung nhớ đã sang bao mùa lá

Thu khởi sắc phượng tàn trong nắng hạ

Anh vô tình thương quá biển thân yêu!


Hồng Duyên



NHỚ...!



Thấp thỏm năm canh nhớ quá trời

Làm sao hạnh ngộ để cho vơi

Chưa lần đoàn tụ mơ về gặp

Chẳng lượt hàng huyên mộng đến chơi

Khắc khoải trong tim mùa hạ tới

Bâng khuâng giữa giấc giọt thu rơi

Giật mình không thấy người đâu hết

Thấp thỏm năm canh nhớ quá trời 


Hồng Duyên





NGỦ EM




Lao xao gió thổi đêm hè

Còn thương thì nói sao ngoe nguẩy đi?

Ánh trăng to nhỏ thầm thì

Đến nhà rồi đó ghét gì không vô?


Bức tranh ai khéo vẽ tô

Người xưa...

                  Cảnh cũ...

                                Nấm mồ không tên

Mượn tay họa sĩ vẽ lên

Đóa hoa rực rỡ...

                          Dưới nền trời xanh


Phượng hồng gợi bóng trăng thanh

Tiếng ve nức nở nhớ anh theo mùa

Cố nhân !!

              Gặp lại người xưa

Đố ai ngoảnh mặt vờ chưa thấy gì?


Ngủ em!!

              Mơ giấc xuân thì

Giao mùa đến hẹn ở ghì không đi

Bóng ai lấp ló làm chi

Vào đây ta lại thầm thì chuyện xưa


Ngủ em!

........

..............

Hồng Duyên

TAY PHẢI NẮM TAY TRÁI



Em nắm tay

Bước đoạn đường trải đầy gai góc

Gướm máu chân rồi 

Nhọc nhằn cũng bước qua


Chưa đầy năm mươi tuổi đời xót xa

Em không khóc như trẻ thơ đòi quà

Mà giọt nước mắt thật thà nằm trong huyết quản 

Nắm tay sống cùng nỗi đau vô thời hạn


Ngày nhanh....

                  Tháng vội...

Vẫn bước chân bình thản

Sóng gió nào cũng là bạn kiếp nhân sinh

Nhoẻn cười thôi để đối mặt với hữu hình


Mở toang cửa tìm mình trong vô thức

Tay bên này là niệm lực tay kia

Hay tay nắm lại phát tia động lực

Cảm hứng đời mình là chữ " Đức nhân tâm".


Hồng Duyên



Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

TRUNG NIÊN




Gọi em con cá dưới sông

Bùn lầy không sợ...

                              Sợ lòng dối gian

Lưng chừng khoảng trống hợp tan

Lưu luyến cung thương tiếc nhịp đàn


Anh đừng đến nữa em van...

Mùa xuân hoa thắm xếp hàng làm duyên

Nụ cười tỏa nắng hồn nhiên 

Tựa nguyệt đêm rằm quá tứ niên


Em qua cái tuổi huyên thuyên 

Đánh rơi nhịp phách để điền yêu thương 

Trầm tư lắng đọng  như đường 

Nhã nhặn ân cần nắm giữ cương


Em như ngọn cỏ dưới sương

Rể sâu lòng đất dọn vườn...

                                       Sinh sôi

Đất khô cằn cỗi  đâm chồi

Người đến hay đi cũng thế thôi.


Hồng Duyên

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2025

CỐ NHÂN


( Thu mua phế liệu 😂)


Lối cũ rêu phong lòng anh trở lại

Sao không vào nhà đứng mãi dưới hiên?

Cửa không cài đợi người hữu duyên 

Chỉ có thể anh chuyện tình đã cũ


Về đến cửa sao chân còn do dự?

Vào đi anh uống thử ngụm trà xưa

Rồi " thu mua phế liệu" nữa là vừa

 " Móc bọc" lấy cớ đổ thừa anh hết


Khung trời ấy làm chúng ta thấm mệt

Gần hết đời người ngờ nghệch nhận ra

Bao nhiêu buồn vui bấy nỗi xót xa 

Cất một góc...

                   Không phiền hà hằn học


" Thu mua phế liệu " còn cần " Móc bọc"?

Như trăng xưa giữ góc cho chị Hằng

Như bó hoa khác mệnh giá không thân

Vẫn cười mĩm nếu đôi lần chạm mặt


Về đến cửa sao còn chê nhà chật?

Ghét " Móc bọc " rồi nên khất tương phùng....

.................

 ..........

........

Hồng Duyên



Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2025

EM MỆT RỒI





Em mệt rồi !

Giữa biển người không bóng

Tiếng lạch cạch vang vọng từ xa

Ai thấy em? 

Xót xa phận đàn bà


Em mệt rồi!

Muốn một giấc nam kha

Dưới chân Phật 

Không cần nhà cửa


Em mệt rồi!

Sau lưng không điểm tựa

Cố vịnh mình giữa bão tố phong ba

Rồi than thở một mình trong ánh chiều tà


Em mệt rồi!

Mọi thứ không thiết tha

Ai cười nói pha trò giả dối

Mặc nhiên!

Em chỉ cười hiền.


Em mệt rồi!


Hồng Duyên

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2025

RỒI ANH CÓ NHỚ EM CHƯA

 



Rồi anh có nhớ em không?

Để trăng xõa tóc dạo vòng đêm thu

Võng nào mắc ngọn mù u?

Đong đưa con sáo hát ru giao mùa


Rồi anh có nhớ em chưa?

Để cho cái nắng nô đùa trên sân

Hạ cười nhặt lá bằng lăng

Ngắm bông hoa tím lăn tăn trên thềm


Rồi anh có nhớ em thêm?

Líu lo ca hát như chim trên cành

Dỗi hờn cái nắng đành hanh

Sao không chạy đến dỗ dành em thương ?


Nét nhăn không dám soi gương 

Sợ anh đứng đó lòng vương nơi nào?

Vấp chân em ngã hơi đau

Rồi anh có nhớ mà mau chạy về?


Hồng Duyên

ANH...!!!



Thấy anh đứng đó

Một mình lặng lẽ 

Ngắm nhìn em cười

Sao yêu thế nhỉ?


Anh vẫn bình dị

Em thì khác xưa

Làn da đen nhẻm

Vừa nhuộm mây trời


Không gọi em ơi

Giữa chiều lạc gió

Anh chọn đứng đó

Ngắm nhìn em thôi


Thấy anh...

                 Mĩm môi

Em cười rất khẽ

Ngày hè sao mát

Anh có biết không?


Hồng Duyên