Tôi đã đi qua hơn nửa đời người
Buồn vui khốn khổ đất trời chứng hết
Không phải tả khi sống mà đang chết
Mạch máu lưu thông ngờ nghệch thanh xuân
Tôi sống chưa?
Giữa vạn vật bất cần
Nhịp tim đó muốn đôi lần ngưng thở
Giọt nước mắt không đủ thuyền ghe chở
Nó tuôn trào nức nở chảy ra khơi
Tôi lắng nghe âm thanh nhạc không lời
Nó se sắt như thời tôi đang sống
Cánh phượng đỏ gợi bao niềm hi vọng
Chợt giật mình ấy là bóng hay tôi?
Tôi chết chưa?
Mà cứ đứng lại ngồi
Những lần thở không nghĩa là đang sống
Muốn vứt hết ôm trời đất vào mộng
Có dễ đâu từng đợt sóng ùa về
Tôi sống chưa?
Tứ chi vẫn còn tê
Giọt nước mắt vụng về đang chảy xuống
Tim nghe nhói khi trở mình đêm muộn
Nỗi đau không lời nó cuốn cả bình minh.
Hồng Duyên