Gió cuốn đôi lần ta quay bước
Rong rêu làm trược mất thanh xuân
Nhoẻn cười...
Trăng rơi cửa rất gần
Trời đất cũng tần ngần lay chuyển
Kỷ niệm xưa còn gì để lưu luyến?
Nét mực nhòa bất biến theo thời gian
Ta trở về trong căn nhà bỏ hoang
Vài trang giấy....
Xếp hàng nằm im ỉm
Hạ thức dậy vẩy tay bằng lăng tím
Giọt mưa phùng ai đếm được nong sâu
Em đứng đây!
Cố nhân đang ở đâu?
Tình không trọn nhịp cầu đành đứt gãy
Người không gặp nhưng tình thơ còn mãi
Xa nghìn trùng dư âm hãy còn vương
Ta bây giờ chẳng dám nói tiếng thương
Cứ để sóng ngồi chườm lên vết đứt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét