Lạnh lắm sương khuya nhỏ giọt cay
Buồn trong sâu thẳm khó phân bày
Ai người hiểu rõ lòng ta rối?
Khắc khoải canh trường khổ lắm thay
Nuốt lệ vào trong vẫn cứ trào
Lòng tôi buồn lắm biết làm sao
Thương mình bấy nỗi sầu dâng mắt
Biết tỏ cùng ai phận má đào
Vuốt mặt đầy tay lệ ướt mi
Chiếu chăn lạnh lẽo tuổi xuân thì
Đêm nghe gió thổi ngoài hiên vắng
Lạnh lẽo trong lòng lạnh nữ nhi
Thắp nến tình quân mở cổng rào
Cho mình lối thoát ấy thì sao?
Tình không nghĩa cạn thôi đừng níu?
Vết cứa in hình tựa mũi dao
Thôi em chớ khóc lại thêm đau
Trả hết thanh xuân chẳng nợ nhau
Người ở ta đi đừng ngoái lại
Năm tháng qua nhanh cũng nhạt màu.
Hồng Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét