Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

THI NHÂN DẠO




Rồi em hỏng ngủ thiệt dùm đi?

Nhắm mắt nhìn trăng thấy những gì?

Sắp đến canh tư còn luyến lái

Câu từ nũng nịu mãi ngồi ghi


Bình minh đợi trước cửa xuân thì

Chợp mắt em ơi nghỉ chút đi

Ghẹo gió vờn trăng em lạc phím

Hay không ngủ được giỡn tình thi?


Mùa thu khúc khích ghẹo em chi?

Đào cúc khoe mình ỏng ẹo kì

Lãng tử dừng chân gieo chút nắng

Ngẩn ngơ em hóng chuyện Hàn Ni...


Ai thèm nói chuyện để anh si?

Mặc kệ người ta liếc ngó gì?

Ghét cảnh xuân tàn nên hỏng mộng

Anh đừng lóng ngóng họ sinh nghi


Tội em oan ức chẳng làm gì!!


Hồng Duyên

TĨNH THỨC

 



Rồi em thao thúc để làm chi

Biển động đêm nay nghĩ những gì

Chẳng phải mùa thu hiền tựa gió

Cho em thả bút với đường thi?


Hôm qua có kẻ thả tình si

Em bận tô son với bút chì

Quên mất lòng em đang lạnh lắm

Băng đông nhả khói hỏng đo ni


Đêm nay mất ngủ gió thầm thì

Sân khấu kịch đời biết để chi?

Lắm kẻ u mê ngồi đứng diễn

Người khôn hiểu hết chỉ cười khì


Cười rồi ngủ nhé khép đôi mi

Nhắc chuyện hôm qua đã cũ xì

Ta chẳng u mê lòng chữa động

Hồng nhan mặc kệ kẻ tình si


Hồng Duyên

SÁNG MẮT SÁNG LÒNG





Trong mơ ai đó nhắc mình

Che ô cho kỹ để gìn màu da

Giữ cho đôi mắt ngọc ngà

Sáng đường sáng cả lối ra lối vào


Giữ lòng dù hỏng thanh tao

Cũng như nhật nguyệt ngọt ngào tiếng thu

Đừng để cái nắng nó ru

Chìm trong ảo mộng tráo dù đổi ô


Quần thoa lắm kẻ trầm trồ

Nhưng trang quân tử hải hồ còn đâu?

Đừng đem cái sự nông sâu

Lấp đầy khao khát để trâu nó bừa


Háo lòng chẳng chọn cam dưa

Má hồng hiểu chớ đỗ thừa gió mây

Bách tùng sâu ngọn khuyết cây

Tại mình...

               Mình chịu trách ai bây giờ?. 


Hồng Duyên

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2025

BỨC HỌA HỒNG




Mấy nẻo gian truân hết hạn rồi

Dư âm  khổ hạnh cũng đà trôi

An yên thế sự đời ô trọc

Nhẹ bước phiêu bồng chỉ mỗi tôi


Gánh mạ trên vai hỏng gánh chồng

Con thời mẹ gánh khắp non sông

Như tranh cổ đại tay bồng bế

Phụ mẫu tình thâm tuyệt thế lòng?


Ta ở trần đời tứ đại không

Vẫn mang vẫn gánh chữ tâm đồng

Mùa không luyến ái mùa gieo nghịch

Hoa chữa tàn đâu phải ngủ đông?


Đáo hạn làm chi chút tiếng lòng?

Mở ra nút thắt cũng kì công

An vui thưởng nguyệt điềm nhiên sống

Mẹ mẹ con con bức họa hồng.


Hồng Duyên

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

THÓI ĐỜI




Một kiếp nhân sinh một kiếp đời

Ân tình khuyết nửa khoảng chơi vơi

Chín mùa thân rụng ai thời nhớ?

Mấy tất nằm sâu mặt ngắm trời


Kẻ khóc người cười mấy giọt châu?

Vành khăn trắng ấy chữa buồn rầu

Chàng đi thiếp ở buông sầu mộng

Nàng ở ta về kiệu rước dâu


Trú tạm trần gian chẳng quý nhau

Lời cay tiếng đắng để lòng đau

Hơn thua tính toán người chung mộng

Lúc thác đi rồi hẹn kiếp sau


Phải đó chân thành tốt biết bao

Đừng gieo thương tổn đến xanh xao

Lòng ta hận lắm mà thôi kệ

Một kiếp làm người há dễ sao?


Cố giấu đau thương chẳng mải mai

Nhìn nhau chỉ để mắt mi cay

Đừng nha vết xước chưa lành lặn

Hãy để ta yên những tháng ngày....


Hồng Duyên