Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2025

XUÂN KHÔNG ĐẾN





Chợt đến chợt đi chợt lòng bối rối

Xuân không cười xuân vội vã phai

Ta với người...

                     Nghe lắng tiếng thở dài

Đêm trở giấc sao mà cay đôi mắt


Nắng không rọi niềm hy vọng vụt tắt

Non nước cười nhưng chật chội lòng trăng

Tập sống khoan thai góc khuất đăng đăng

Cười nói đó không ngăn dòng nước mắt 


Trên đỉnh núi không ru hồn son sắt

Gồng mình đi qua đắng chát một đời

Gió xuân ơi!

                  Nghe lạc lõng chơi vơi

Một chữ cố đã hết thời son trẻ


Bàn chân bước nhẹ nhàng như thật khẽ

Mà cuộc đời nức nẻ mấy lần xuân

Đau trong lòng nặng đến mấy nghìn cân

Vờ mạnh mẽ như chưa lần bật khóc.


Hồng Duyên

CHIỀU HOÀNG HÔN



Em ngước mặt đón hoàng hôn vội vã

Mái tóc đen cũng buồn bã phai màu

Ghét với thương cứ mãi bận lòng nhau

Qua năm tháng không câu chào tiếng hỏi


Giận cơn bão khối băng đông hờn dỗi

Quyết bão hòa hết bấy thỏi nam châm

Mặc cho xuân đang dẫn lối âm thầm 

Hoa rón rén nẩy mầm trong cái rét


Mùa vội đến rồi đi như tia sét

Tiếng nói cười...

                        Gào thét giữa cuồng phong

Vẫn tĩnh như không nhuộm bụi trong lòng

Phô cái đẹp mặc đáy sông dậy sóng


Xuân thì quá nửa hoàng hôn ngã bóng

Nước lớn ròng có quan trọng chi đâu?

Em với anh có sống đến bạc đầu

Cũng không biết mùa xuân  màu gì nhỉ? 


Hồng Duyên