Thứ Tư, 30 tháng 7, 2025

EM MỆT RỒI




Lòng buồn như nhện giăng tơ

Nói sao cho hết cứ vờ không sao

Mắt em như cái giếng đào

Đong đầy ngấn lệ thì thào riêng tôi


Đời sao lại bạc như vôi

Bao nhiêu cái gánh nặng đôi vai này????

Đi vào đôi mắt cay cay

Bước ra hiên cửa thì mây tối trời


Đôi khi muốn gọi " mình ơi"

Như xương mắc cổ như trời phong ba

Khổ thân cái phận quần thoa

Không râu mà được làm cha làm chồng


Ước gì em vẫn má hồng

Cho anh quân tử mở vòng tay che

Ước gì em cứ xuồng ghe

Cho anh chèo chống đỡ nghe nặng  lòng


Mệt rồi anh có biết không?


Hồng Duyên

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2025

NĂM THÁNG ẤY




Năm tháng ấy ta quên mình đang sống

Lúc mĩm cười cũng giống tựa búp bê

Mười một năm chỉ biết thở ngô nghê 

Đôi chân nhỏ nặng nề lê từng bước


Năm tháng ấy trái tim đầy vết xước

Quên thân mình cũng muốn được chở che

Được yêu thương không phải bị khắt khe

Không nước mắt che khuất nụ cười nhỏ


Năm tháng ấy lòng người ta đã rõ

Đủ đau rồi nhà trọ cũng bình yên

Nhà mà chi?

                     Với lắm nỗi ưu phiền 

Đôi mắt ướt triền miên thành quá vãng


Năm tháng ấy tình yêu giờ hết hạn

Lòng bao dung bị phỉ bán tận cùng

Cố gượng cười để rẽ lối đi chung

Không oán trách nhưng xin đừng gặp lại


Hồng Duyên

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2025

ƯỚC ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

 




Cô đơn em muốn có anh

Có vòng tay nhỏ trọn dành cho nhau

Có yêu thương lẫn ngọt ngào 

Nụ cười trìu mến thì thào dấu yêu


Một mình em ước được trìu

Được cười được nói những điều nghĩ suy

Được khô ráo ở hàng mi

Được anh sưởi ấm những khi lạnh lùng 


Lâu rồi chẳng có gối chung

Cơm canh lạt lẽo miệng dùng không ngon

Cửa nhà chỉ có mẹ con

Thiếu tùng thiếu bách đa đoan số phần


Hợp đồng chữ kí Hôn nhân 

Như tờ niêm yết những lần gặp ma

Treo lên chỉ để trừ tà

Không tình...

Không nghĩa...

Riêng nhà....

Riêng mâm.


Côn đơn em đốt hương trầm

Khấn trời khấn đất khấn thầm có anh

Đủ tâm...

Đủ tầm...

Đủ lanh

Đủ đầy trách nhiệm đủ dành yêu thương. 


Hồng Duyên

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2025

ĐỦ ĐAU




Gió thổi ngang sông lòng buồn khó tả

Thân cò lặn lội vất vã quanh năm

Nhìn đâu cũng thấy một chỗ để nằm

Ba nén hương trầm của khách vãng lai


Tháng bảy mưa ngâu bậu thở dài

Nhìn con nước lớn mắt cay cay

Ai xui ngược gió ô dù gãy

Ướt sũng một đời chẳng thể thay


Nguyện Phật cho con bớt đắng cay

Lòng thôi vướng bận chuyện xưa nay

Bao nhiêu nợ xấu nơi tiền kiếp

Xin giải một lần đón vận may


Khổ ải trăm đường bạc tóc mây

Mười năm trả đủ lệ đong đầy

Nay xin hóa đá lòng buông bỏ

Cúi lạy xác thân nguyện thọ chay.


Hồng Duyên