Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

CÒN KHÔNG NGƯỜI TỐT




......

Một tấc lòng vàng có thế gian?

Đời người ngắn ngủi hợp rồi tan

Hơn thua cắn đắn về lòng đất

Sang quý bần hàn  cũng nén nhang


Một tấc lòng vàng có thế gian?

Thương thương ghét ghét đứng hàng hàng

Trăm năm chữa hết người không thấy

Giọt lệ tương phùng nhuộm áo quan


Một tấc lòng vàng có thế gian?

 Hoàng hôn bạc tóc cũng đâu màn

Mây trời tíu tít  cười cười nói

Góc khuất sông thương rối ruột gan


Một tấc lòng vàng có thế gian? 

Con chim gãy cánh khóc kêu van

Người qua bước vội người sang  ngoảnh 

Mấy kẻ dừng chân để hỏi han?


Một tấc lòng vàng có thế gian? 


Hồng Duyên

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2025

THÔI EM ĐỪNG KHÓC

 



Lạnh lắm sương khuya nhỏ giọt cay

Buồn trong sâu thẳm khó phân bày

Ai người hiểu rõ lòng ta rối?

Khắc khoải canh trường khổ lắm thay


Nuốt lệ vào trong vẫn cứ trào

Lòng tôi buồn lắm biết làm sao

Thương mình bấy nỗi sầu dâng mắt

Biết tỏ cùng ai phận má đào


Vuốt mặt đầy tay lệ ướt mi

Chiếu chăn lạnh lẽo tuổi xuân thì

Đêm nghe gió thổi ngoài hiên vắng

Lạnh lẽo trong lòng lạnh nữ nhi


Thắp nến tình quân mở cổng rào

Cho mình lối thoát ấy thì sao?

Tình không nghĩa cạn thôi đừng  níu?

Vết cứa in hình tựa mũi dao


Thôi em chớ khóc lại thêm đau

Trả hết thanh xuân  chẳng nợ nhau

Người ở ta đi đừng ngoái lại

Năm tháng qua nhanh cũng nhạt màu.


Hồng Duyên

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2025

EM ĐÂU CÓ KHÓC




Em đâu có khóc

Sao nước mắt lăn dài

Ướt bờ mi nhỏ

Ướt cả cuộc đời đắng cay


Em đâu có khóc

Lệ nhòa như mưa đổ

Có thể ai trả lời hộ

Sao ướt cả mắt mi?


Em đâu có khóc

Sao thút thít làm chi?

Lòng buồn rười rượi 

Như mất miếng bánh mì


Em đâu có khóc

Nước mắt chảy như ri

Từ đâu mà có

Sao ướt hoài đôi mi?


Hồng Duyên

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

TÔI SỐNG CHƯA

 



Tôi đã đi qua hơn nửa đời người

Buồn vui khốn khổ đất trời chứng hết

Không phải tả khi sống mà đang chết

Mạch máu lưu thông ngờ nghệch thanh xuân


Tôi sống chưa?

              Giữa vạn vật bất cần

Nhịp tim đó muốn đôi lần ngưng thở

Giọt nước mắt không đủ thuyền ghe chở

Nó tuôn trào nức nở chảy ra khơi


Tôi lắng nghe âm thanh nhạc không lời

Nó se sắt như thời tôi đang sống

Cánh phượng đỏ gợi bao niềm hi vọng

Chợt giật mình ấy là bóng hay tôi?


Tôi chết chưa?

                     Mà cứ đứng lại ngồi

Những lần thở không nghĩa là đang sống

Muốn vứt hết ôm trời đất vào mộng

Có dễ đâu từng đợt sóng ùa về


Tôi sống chưa? 

                      Tứ chi vẫn còn tê

Giọt nước mắt vụng về đang chảy xuống

Tim nghe nhói khi trở mình đêm muộn

Nỗi đau không lời nó cuốn cả bình minh. 


Hồng Duyên