Thứ Tư, 15 tháng 10, 2025

MƯA ĐÊM





Trời đêm nhỏ lệ khóc thương ai?

Mở cửa nhìn mây giọt ngắn dài

Có lẽ đêm nay lòng lạnh lắm

Thôi nào ngủ sáng đón ban mai


Muốn hỏi trăng khuya có lạnh không?

Mà sao khuyết nửa xót cho lòng

Cô đơn phiến đá cười mình ngốc

Sao phải giam đời để ủ đông?


Rỉ rả cơn mưa len lỏi song

Hay do then cửa đã thưa lòng?

Thấy trăng cười nửa trông mà ghét

Dám nói mình hong thích mặn nồng?


Khép cửa ngăn đông tạm cuộn chăn

Tìm đâu bếp sưởi phải lăn tăn?

Mưa kia đã dứt sao lòng lạnh?

Xin chút nồng nàn cũng khó khăn.


Hồng Duyên

KIẾP NGƯỜI

 



Lắt léo chi nhau cõi tạm này

Mai về cát bụi có ai hay?

Mây vờn chửa thấy người phai nhạt

Nhớ nhớ thương thương cũng đổi thay


Một kiếp thiên thu giấc ngủ say

Gương mờ ảo ảnh nến hương bay

Bao nhiêu hứa hẹn theo hơi đất

Sự sống lên mầm thức tĩnh ngay!!!


Xoắn áo trồng cây đức để đời

Thong dong độ kiếp tịnh lòng chơi

Khi đi rũ hết người không áo

Đến lúc trở về lỉnh kỉnh rơi


Một cuộc dạo chơi lắm cái phiền

Cơm cha áo mẹ nợ luân phiên

Ông bà vui vẻ ngày ta đến

Con cháu long lanh tiển biệt biền.


Hồng Duyên

ĐỜI




Em chả cần thanh tịnh thế gian

Lắt lư mặc kệ vẫn an nhàn

Không tham đắm lụy sầu xa bóng

Chẳng nói lời điêu cuộc sống an


Cây quả vun phân trái trĩu cành

Ngọt ngon bởi dạ của người thanh?

Trên cao thác nước tuôn về gốc

Đố  thế gian làm ngọc hết xanh?


Ta mộng vườn xuân lấp lánh sen

Mùa không gió chướng nắng mưa rèn

Tâm an đời lạc tâm hồn tịnh

Chẳng ánh hào quang sáng tựa đèn


Miệng lưỡi khen chê chẳng giúp gì?

Toang toang tính tính tựa bài thi

Mĩm cười tạc tượng tinh thần đá

Điêu khắc chính mình kiếp họa mi


Hồng Duyên

HẠT BỤI




Có tuổi rồi không muốn nói chi

Ai thời xấu tốt quản làm gì?. 

Bình thường mắt lấp tai ngơ khỏe

Có đáng hay không lắm chuyện kì


Mặt nước hồ thu đẹp biết bao

Nàng Trăng rọi bóng bóng hồng hào

Xá gì mấy tiếng thưa chào hỏi

Của kẻ không ngôi tự đắc cao


Giá trị chi đâu tự cáo lòng

Nhân gian huyền ảo mặc ai nông

Dăm ba chữ nghĩa thua người đức

Ngỡ tưởng mình hay tĩnh thức ngông


Có tuổi rồi không muốn hái sao

Trăng cười đẹp lắm dạ thanh tao

Xá chi hạt bụi ngang tầm mắt

Bỏ ngắm hương sen tỏa ngọt ngào?


Hồng Duyên

LẬP ĐÔNG




Lập đông rồi phải không anh?

Gió len sợi tóc mong manh nỗi hờn

Nhả vần theo nhịp cô đơn

Thi nhân làm đứt sợi đờn tri âm


Hỡi người vạn lí xa xăm

Nhớ chăng vườn tím mà thăm tìm về?

Mưa phùng rỉ rả triền đê

Dây chanh rối sợi tiếng thề nhạt phai


Tháng mười!

                       Đếm lá thu phai

Còn chưa nỡ vội mà thay lá cành

Một thời nữ sĩ vẽ tranh

Âm từ luyến lái để dành cho ai?


Lập đông!

               Nghẹn tiếng thở dài

Trăng nằm bến đợi gió say giấc nồng

Này anh có nhớ em không?

Hoa thơ nhuộm tím cánh đồng tương tư


Lập đông!

                 Ai cất tiếng ru?

Dìu em qua lối sương mù vây quanh


Hồng Duyên